Bình luận tiểu thuyết · Giới thiệu sách hay

Lương sư như thử đa kiều – Tịch Giang

Thú thật với các bạn, tôi viết review này trong tình trạng bàn tay run bần bật!? Xin cho phép đặt một chút danh hiệu cho tác phẩm này, gọi là “tuyệt tác ngược tâm”. Bởi vì cái “ngược” trong truyện nó không lộ, luôn ẩn sau lớp vỏ “sủng” rất happy. Dùng vị ngọt để diễn tả chất đắng, bạn có tin nỗi không???

Hoa Ban có thói quen lưu trữ trong lúc đọc. Ví dụ như thình lình bắt gặp một câu nói hay, một đoạn đối thoại tâm đắc, mình sẽ copy nó ra word. Các bộ ngôn tình thông thường hoặc không có bản word này, hoặc bản word dài đôi ba dòng. Các bộ ngôn tình hơi sâu sắc có thể được nửa trang. Và ngôn tình xuất sắc thì được một trang. Bạn đoán xem mình đã copy bao nhiêu đối với bộ truyện này?

Sau khi đóng lại ebook mình hơi sửng sờ nhìn con số 4 vỏn vẹn ở góc trái màn hình. Bốn trang word, vậy mà còn thấy lo lắng có phải đã bỏ sót câu nào hay không? Hoa Ban thực sự muốn copy hết ra, chả chừa đoạn nào mới hả dạ ^^

Điểm cộng thứ nhất, tác phẩm có văn phong quá tuyệt, vô cùng cảm ơn bạn edit nhà soilangthang.wordpress vì đã đem câu chuyện tuyệt vời này đến với đọc giả!

Điểm công thứ hai, dàn cat-xê trong truyện quá chuẩn, mỗi một nhân vật đều là một nhân tố quan trọng, từ phản diện tới chính diện, ai cũng mang một tâm hồn, một thế giới riêng bí ẩn mà dù có ghét tới đâu, bạn cũng cam nguyện muốn nhìn thấu.

Điểm cộng thứ ba, cốt truyện quá hay, tình tiết dàn dựng hợp lý và một cái kết… khiến Hoa Ban hết sức tâm đắc. Phải nói rằng bộ ngôn tình này không hề cẩu huyết, không hề vì muốn nó ngược mà gượng ép ra những cái cớ nhảm nhí, củ chuối ^^.

Điểm cộng thứ tư, phần lớn trong truyện là sủng, ngọt ngào, say đắm, nồng nàn… khiến tôi muốn chết luôn trong vũng đường mật của nó. Và quả thực tôi đã chết một lần, chết tức tưởi rồi sống lại với cảm giác ngỡ ngàng không tin được “Sao trên đời này có một truyện ngược tâm hạnh phúc như vậy?”

Phải công nhận rằng đây là một truyện ngược xuất sắc, một SE kinh điển tuyệt vời. Đau đó, hoài niệm đó, khắc khoải đó nhưng tôi cam nguyện đọc lần nữa, thêm lần nữa và lần nữa… Bạn sẽ không thể biết truyện này nam ngược nữ hay nữ ngược nam. Bởi vì đôi nhân vật chính hoàn toàn KHÔNG NGƯỢC NHAU. Đọc chả thấy ngược bao nhiêu mà đau tơi bời!!?? Họ luôn muốn đem tới hạnh phúc cho đối phương, họ luôn thừa nhận và thấu hiểu tình yêu của bản thân. Không hề có mô tuýp “yêu nhau lắm cắn nhau đau” vớ va vớ vẫn! Vậy thì ngược ở đâu ra?

Đó là số phận, là hoàn cảnh, là Ti Mệnh Thiên Quân đã chơi trò đùa ác ý lên một tình yêu cao đẹp như vậy, một đôi trai gái hoàn hảo như thế, một câu chuyện tình yêu mỹ lệ dường này…

Mỗi một chương truyện đọc qua, ta đều thấy quyến luyến, càng tiến sát cái kết ta càng không cam tâm. Mỗi câu, mỗi chữ đều chực chờ một sự đổ vỡ… Nếm trải cả tác phẩm là quá trình bạn theo dõi một bàn tay số phận bóp nát chiếc cốc thủy tinh. Nó vỡ tan ra trăm mảnh trong tiếng kêu thanh thúy ngưng đọng… Bụi thủy tinh lất phất ánh kim sa, mảnh thủy tinh rơi vãi tẩm hồng sắc máu. Thật là diễm lệ – một vẻ đẹp có tên “phũ phàng”.

Mảnh vỡ sắc bén.

Vị máu ấm nồng.

Khi cả hai kết hợp lại, nó chính là cảm giác bạn thưởng thức “Lương sư như thử đa kiều”

Sau khi đọc hết bài review, các bạn có lẽ sẽ ngỡ ngàng. Ai cũng biết Hoa Ban chuộng điền văn, hài văn, thích truyện sủng và HE nhỉ? Hôm nay tôi sẽ cho các bạn thấy một thế giới quan mới, một cái hố dù đầy chông gai, một con đường dẫn tới địa ngục nhưng mình vẫn… mỉm cười và nhảy vào! Hóa ra nổi đau đến lúc cùng cực có thể tạo ra mỹ cảnh, cứ xem như đây là trò chơi mạo hiểm lao xuống vách đá với một cảm giác rất Yomost!!!

Một đứa sợ ngược và sợ SE như mình mà còn cam nguyện đọc đi đọc lại tác phẩm này thì sao bạn lại nỡ bỏ qua nhỉ?

Bây giờ… các tình iu sẵn sàng chưa? Chuẩn bị khăn giấy chưa?

Hãy siết chặt đai an toàn, dũng cảm đứng sát mép vực nào! Hoa Ban luôn ở sau lưng, sẵn sàng xô bạn xuống dưới! Don’t worry baby, just relax… everthing so simple ^^

.

.

add (1)

“Tiểu Tự, ta dùng một tay đầy máu tươi, một thân giết chóc, bảo vệ hai mẹ con nàng một đời bình an…”

Nhắm mắt lại, tất cả những gì tôi nhớ rõ nhất về Lâu Tập Nguyệt chính là câu nói cuối cùng của anh. Tình yêu ấy đã sinh thành lúc nào, đã lớn lên ra sao để bây giờ nó khiến một Lâu Tập Nguyệt có thể làm được điều vĩ đại tàn nhẫn ấy?

“Hắn là Lâu Tập Nguyệt, là sư phụ của tôi, là người cường đại nhất trên đời này.

Hắn sẽ không ngã xuống, vĩnh viễn sẽ không đâu!”

Đường Tự à, sư phụ của cô đúng là mạnh nhất thế giới, chính xác hơn là cơn ác mộng của thế giới. Nhưng mà… hắn có thể không ngã hay sao, cả đời không ngã hay sao? Kể từ giây phút cô bước vào cuộc đời hắn, một Lâu Tập Nguyệt đã định trước cái kết thế này rồi: Ta muốn chết trong vòng tay của nàng.

Mọi người trên đời đều nói, thà xông vào điện Diêm Vương, không gặp Lâu Tập Nguyệt…  Hắn cả đời là một biểu tượng sừng sững, chưa bao giờ cúi đầu, chưa bao giờ ở thế hạ phong, chưa bao giờ khuôn mặt tươi cười đó biết u sầu…. Hắn vững chắc tới mức nào?

Lâu Tập Nguyệt – con người này tôi không dám biện minh cho cái bản chất sát nhân ăn sâu vào xương tủy của hắn. Tội ác chất chồng, xem mạng người như cỏ rác, Lâu Tập Nguyệt mới thực là nhân vật phản diện lớn nhất trong cả câu chuyện. Một vai phản diện làm tất cả phản diện khác trở nên lu mờ…

Hắn giết người không chớp mắt, tàn nhẫn dã man không kể già trẻ lớn bé, là quỷ Tu La sống sờ sờ trong nhân thế. Có lẽ vì vậy mà Lâu Tập Nguyệt không có quyền được hạnh phúc, không có cơ hội kết thúc trong viên mãn… Cái chết của hắn là điều tất yếu dù nó vì nguyên nhân gì. Tôi không hề bất mãn với phương thức câu chuyện này khép lại, nhân vật phải bước đi trên con đường dành riêng cho họ, đó gọi là công lý sống ở đời.

Cho dù thiên vị tới đâu tôi cũng không thể đổi trắng thay đen, thôi đành thừa nhận nam chính của chúng ta là một bad gay. Tất cả những gì tôi có thể làm được là chứng minh cho sự tốt đẹp duy nhất bên trong tâm hồn ố đen của con người ấy: Tình yêu đối với Đường Tự.

Đứng dưới góc độ của nhân vật nữ chính, chúng ta không thể nhìn thấu con người của nam chính, cũng như Đường Tự phải chờ tới thời khắc cuối cùng mới biết hắn đã làm gì, đã hy sinh bao nhiêu, đã khốn khổ dường nào chỉ vì yêu phải nàng.

Chiếc vòng định mệnh bắt đầu xoay kể từ giây phút cô bé Đường Tự giơ bàn tay bé nhỏ cho Lâu Tập Nguyệt. Tại sao cô không chọn Tô Mạc Phi ở ngay bên cạnh? Tại sao lại ngoan cố bước vào cuộc đời hắn?

814cf2e60cda0eab2cfed63f8a54d7a6305481ddf343-cvqrXn_fw580

Sai lầm rất lớn của Đường Tự là không bỏ chạy khi Lâu Tập Nguyệt còn có thể cho nàng lựa chọn

Sai lầm lớn hơn của Đường Tự là quyết định rời đi khi hắn không thể sống thiếu nàng rồi…

“Cho dù ngươi thực sự thích hắn, cũng đừng để cho ta biết. Ta không có cách nào thẳng thắn, cho ngươi nói lời lựa chọn một lần nữa”.

Biết vậy thì ngày xưa xin đừng đến bên tôi, xin đừng chọn tôi, khiến tôi dâng hết linh hồn cho em rồi em ôm chúng mà bỏ chạy. Lúc tôi cho em chọn, em không đi. Lúc tôi đã yêu em hơn cả sinh mệnh, em lại buông bỏ…

Đường Tự là thiếu nữ điển hình cho tất cả cô gái mù quáng vì tình yêu. Từ lúc nhìn thấy một Lâu Tập Nguyệt siêu phàm thoát tục, trái tim bé nhỏ đã sai mất một nhịp và vĩnh viễn không thể quay về như cũ.

Giống như lại thấy trong đám cháy cát vàng bay đầy trời, một người dắt tay của tôi, ôn nhu cười  hỏi: “Ngươi tên gì?”

 “Đường Tự.”

“Ngươi nên gọi ta là cái gì?”

“Lâu Tập Nguyệt. . . . . .”

Hắn bấm ngón tay búng lên trán tôi, phụng phịu trách cứ: “Ngốc, ngay cả sư phụ cũng không biết gọi”

Sư phụ… kể từ đó hắn là “sư phụ”, là thần tượng, là ân nhân, cũng là người tình trong mộng của cô bé Đường Tự. Lâu Tập Nguyệt giống như con ác quỷ đội lốp thiên sứ. Hiện diện trên khuôn mặt đó là nụ cười rập rờn sắc xuân, là ánh mắt triều mến không bao giờ tắt. Hắn mỉm cười hòa nhã trong lúc vung kiếm cướp mạng người. Hắn âu yếm nhìn ai đó trước khi tiễn họ đến âm phủ. Sự dịu dàng của Lâu Tập Nguyệt là chất kịch độc mà biết bao người tình nguyện nghiện ngập, tựa như Tử Yên, như Đường Tự,…

Nếu khuôn mặt thần thánh luôn cười, đôi mắt trong veo luôn lúng liếng tươi vui thì tất cả đau thương đã giấu nơi nào?

Là bóng lưng cô độc nhìn nàng rời đi…

Là đôi hàng mi chập chờn che cảm xúc…

Là những chân tình biểu đạt thành lời đùa cợt…

Hay là những đêm dài giam mình trong bóng tối đau đớn gọi tên nàng?

Hắn từng nghĩ yêu ai đó rất dễ, từ bỏ càng dễ hơn, bởi vì ở đời có một loại độc gọi là “tình cổ”. Hắn cho Diệp Linh hạ cổ lên bản thân để chờ một ngày giết được người mình yêu nhất. Muốn luyện thành Thiên Nhất thần công, muốn làm bả chủ thiên hạ thì phải đủ tuyệt tình.

Năm xưa Lâu Triệt thất bại ở tầng thứ chín, bởi vì nữ nhân hắn yêu bỏ trốn với nam nhân khác mà tẩu hỏa nhập ma. Giang hồ vẫn còn hả dạ lắm với cái chết của tên sát nhân số 1. Nhưng sự thật nào ai có biết, Lâu Triệt muốn tìm một người, muốn giết một người chẳng mất bao nhiêu thời gian. Người phụ nữ đó bỏ trốn hay chính Lâu Triệt đã chọn buông tay?

“Mẹ ngươi từng nhắc tới cha ta không?”

Hắn cười khẽ ra tiếng, sờ sờ hai má tôi, nói: “Nhất định không có.”

Người phụ nữ ấy nhất định không biết trên đời từng có một nam nhân bởi vì quá yêu nàng mà chọn con đường đau thương tới chết. Và rồi Đường Tự cũng sẽ không hay biết, từng có một Lâu Tập Nguyệt đã chôn tình yêu không tiếng nói vào nấm mồ cỏ hoang… Những nổi khổ đau có nguyên lý tuần hoàn, cha hắn đã yêu mẹ nàng thế nào, bây giờ hắn cũng thương nàng ngần ấy.

798bb400c0ae665aa9178c0a32bb47edc4eb37631139c-j7bCje_fw580

Lâu Tập Nguyệt im lặng gánh chịu sự phản phệ của thần công, hắn ôm Tiểu Tự, niệm chú rằng ôm nàng thì không đau nữa… Ai bảo hắn không giết được, ai bảo Huyễn Tuyết kiếm lấy máu trăm họ nhưng không dám chui khỏi vỏ làm một vết xước trên ngón tay nàng.

Đường Tự ơi Đường Tự, nàng không thấy sao nổi quạnh hiu trong đôi mắt hay cười ấy? Không thấy sao cơn run rẩy của bàn tay ấy? Hắn đang chịu dày vò và đang tươi cười. Bởi vì từ ngày bé đã không có ai dạy hắn phải khóc khi buồn, biết rơi lệ khi đau… Lâu Tập Nguyệt như đóa hoa rực rỡ sáng chói, luôn che giấu sự mục rữa đang dần dần lan ra trong cốt tủy.

Nổi đau này là cái giá phải trả để yêu một người…

Có độc tình cổ, có cách giải tình cổ, hắn thờ ơ cho yêu thương nảy mầm. Dẫu sao khi độc tình hóa giải, Tiểu Tự của hắn cũng xa lạ như kẻ qua đường. Hắn yêu nàng rồi sẽ giết nàng, đây là quá trình của một phương thức tu luyện, chỉ thế mà thôi!

Không đề phòng, không cảnh giác, Lâu Tập Nguyệt cho phép mình chìm vào say mê đối với tiểu đồ đệ. Bởi vì tình cổ làm cảm xúc đơn giản như đồ vật, đặt vào được, lấy ra được.

Đường Tự sau cái hạnh phúc ngất ngây ngắn ngủi đã phát hiện ra sự thật đó. Hóa ra sư phụ vì dùng cổ độc mới động lòng với nàng. Hóa ra dịu dàng của hắn là chất gây tê y như nọc rắn, chờ liều lượng vừa đủ thì co thắt mà chết. Đường Tự ném đau thương, nén tuyệt vọng để tiếp tục ở bên sư phụ.

Có lẽ tôi cũng bị trúng cổ, cổ độc đó gọi là “Lâu Tập Nguyệt”

Cả hai nhân vật chính đều hy sinh rất nhiều để có thể yêu nhau. Đường Tự cam nguyện vì yêu mà chờ chết, nàng dám đổi mạng để lấy sự ôn nhu của hắn, dám đổi cuộc đời để sống với hạnh phúc ảo ảnh. Như vậy chưa đủ sao?

Tôi không trách Đường Tự, cũng không trách bất kì vai phản diện nào đã phá hỏng tình yêu của họ. Đường Tự có hy sinh, có vị tha, có tâm hồn thánh thiện mưu cầu hạnh phúc. Nàng sẽ không bao giờ tổn thương sư phụ nhưng vận mệnh cứ khiến nàng vô tình làm hắn đau. Họ chấp nhận quá khứ, chấp nhận đánh đổi nhưng sao hạnh phúc vẫn không chịu đến?

Cả câu chuyện là một tình khúc ngọt ngào nhưng chẳng hiểu sao rơi vào tai thính giả thì trở nên réo rắc thương tâm. Họ đã có biết bao kỉ niệm, ngỡ như sẽ mãi mãi là hai mảnh ghép trọn vẹn…

Là ai đó đã khẩn khiết ra lệnh cho nàng:

“Tiểu Tự, ngoại trừ sư phụ, ai ngươi cũng không được quan tâm.”

Là ai đó ngang nhiên xuất hiện trong đại hội võ lâm, trước mặt trăm vạn kẻ thù đem nàng rời đi:

“Sư phụ hôm nay tìm được Tiểu Tự rồi, thật vui,  cho nên không muốn giết người.”

Là ai đó hài hước ca ngợi nàng:

“Tiểu Tự có một lần mắt rất ư tinh tường. Đó chính là năm đó chọn lựa đi cùng vi sư …..”

a5dff726e0d0198a9a9fde97788826bd87e77cbf18f8e-28Z7kJ_fw580

Là người nào đó trong đêm mưa sơn động, muốn biến kén nhỏ thành bướm xinh, muốn quên hiện tại để ôm Đường Tự đi tìm hoan lạc:

“Nhớ kỹ thời khắc này, Tiểu Tự, nhớ kỹ cho ta, kể cả đau. . . . . . ’

Và người nào đó, bắt đầu biết thỉnh cầu, bắt đầu học cách trân trọng yêu thương:

“Tiểu Tự, sư phụ muốn chạm vào ngươi, được không?”

“Tiểu Tự, sư phụ  muốn hôn ngươi, được không?”

“Tiểu Tự, ta có thể ôm ngươi được không?”

Và là một Lâu Tập Nguyệt xem thiên hạ bé bằng hạt tiêu nhưng lại hẹp hòi trong cơn ghen chớp nhoáng:

 “Vậy Tiểu Tự cũng phải nhớ rõ, ngươi chỉ có thể được ta nhìn, được ta ôm, được ta hôn, nếu… Nếu như lại có người khác đối với ngươi làm chuyện giống như vậy, vi sư khiến cho hắn chết không toàn thây.”

Tiểu Tự… Tiểu Tự… từ bao giờ cái tên này trở thành trọng yếu trong cuộc đới hắn? À đúng rồi, từ khi dùng độc tình cổ!

Đường Tự biết chứ, rằng tình yêu của hắn không chân thật.

Nàng biết chứ, rằng một ngày giải cổ hắn lại là người dưng.

Nàng biết chứ, vận mệnh phải chết trong tay sư phụ.

Đường Tự có thể mù quáng để yêu nhưng sức chịu đựng con người luôn có giới hạn và trái tim cũng là một khối thịt dễ dàng rung động bởi bất kì ai đó, chẳng hạn như Tô Mạc Phi.

Chàng trai ấy mười năm trước nàng đã bỏ qua, để rồi bây giờ từng chút một cảm động bởi tấm chân tình không chờ đáp trả. Qủa thật Tô Mạc Phi là người rất đáng để yêu, hắn năm lần bảy lượt cứu mạng Đường Tự, từ bỏ Tam Sinh Hoa bởi vì nàng cho dù chưởng môn sẽ trách phạt, cho dù tính mệnh bị liên lụy. Rồi đỉnh điểm của tình yêu là khi hắn đem tình phụ tử đặt lên đứa con trai Tô Tiếu. Tô Mạc Phi yêu Đường Tự cũng không thua kém gì Lâu Tập Nguyệt, hắn có thể chấp nhận cưới người vợ không trong sạch, chấp nhận nuôi con của kẻ khác. Tình yêu của Mạc Phi bao gồm lòng vị tha mênh mông, lòng bao dung tựa như bốn bể. Vì lẽ đó, tôi hoàn toàn thấy xứng đáng khi anh lấy được Đường Tự, khi họ chính đáng trở thành phu thê.

Vừa vui cho Mạc Phi, lại vừa đau thay cho Lâu Tập Nguyệt. Định mệnh quá tàn nhẫn với hắn. Bức thư thú nhận sự thật, gói gém yêu thương lại bị nàng đánh rơi trong băng tuyết. Hoa Tam Sinh giấu trong hộp kẹo nàng chưa từng mở ra, lời thỉnh cầu cứu vãn cuối cùng nàng vô tâm bỏ lỡ…

Khi Đường Tự lo lắng cho bệnh ho khang của chồng, nàng có biết không Lâu Tập Nguyệt đang vật vờ trong cơn đau thể xác. Hắn gọi nàng, nàng không nghe.

Khi gia đình ba người bọn họ cười cười nói nói, đùa vui cùng bé Tô Tiếu, ở nơi xa xôi, Lâu Tập Nguyệt cũng mỉm cười nâng chén rượu. Hắn ghét nhất là rượu nhưng bây giờ nó là người bạn duy nhất san sẻ đau thương này…

Lâu Tập Nguyệt máu lạnh đâu rồi, kẻ vô tim vô phổi tàn nhẫn đâu rồi khi mà hắn vì nàng nhúng nhường lui bước, hắn vì nàng phá bỏ quy tắc, hắn vì nàng thà đau tới chết cũng không ra tay.

Năm xưa Lâu Triệt vì mẹ Đường Tự từ bỏ cơ hội sống.

Bây giờ con trai hắn đang vì con gái bà ấy cũng chọn cái chết câm lặng…

Có ba điều tôi xem là mỹ mãn và nhân từ nhất khi câu chuyện này kết thúc.

Thứ nhất, Đường Tự mất một đứa trẻ rồi lại có Tô Tiếu. Nàng vốn không có khả năng mang thai nữa nhưng ông trời đã cho họ cơ hội cuối, đã kịp để lại cho Lâu Tập Nguyệt một giọt máu dù không được thừa nhận. Là ân huệ cuối cùng của vận mệnh nghiệt ngã hay là tình yêu của chàng quá mãnh liệt nên tạo thành kết tinh?

Đổng Tử Hiên thất bại trong âm mưu lừa Lâu Tập Nguyệt giết cốt nhục của mình, đây là điều huyền diệu thứ hai. Giữa chiến trường gươm giáo tua tủa, hắn ôm “con của Mạc Phi và Tiểu Tự”, để lại một ảo ảnh tựa như nụ cười.

“Tiểu Tự, đôi mắt con lớn lên giống nàng, miệng giống ta. . . . . .”

Lâu Tập Nguyệt đã sung sướng mô tả Tô Tiếu như vậy, mặc cho máu nóng tràn ra từ mũi dao của nàng. Đôi mắt hắn sáng lấp lánh tia hạnh phúc nơi bờ vực tử thần. Cảm ơn Tiểu Tự, cảm ơn nàng đã giữ lại Tô Tiếu, dù nó không thể mang họ Lâu. Cảm ơn nàng đã cho hắn thấy một bằng chứng rằng họ từng rất yêu nhau, từng rất nồng nàn, từng hòa hợp. Có Tô Tiếu, kiếp này chân thật hơn, kỉ niệm của hắn lại trọn vẹn hơn khi rời đi bên kia thế giới.

Nó là lý do để hắn từ bỏ mọi thứ, bao gồm sinh mệnh để dệt lên tầng bào vệ vô hình cho cuộc sống mãi về sau của hai mẹ con. Lâu Tập Nguyệt không còn, nhưng hắn mãi mãi là nổi đe dọa đối với Đổng Tử Hiên, mãi mãi là lý do để Tử Thần giáo bảo hộ Tô Tiếu, Đường Tự. Đúng như Lâu Tập Nguyệt nói: “Tiểu Tự, ta dùng một tay đầy máu tươi, một thân giết chóc, bảo vệ hai mẹ con nàng một đời bình an…”

“Bình an” – hai chữ này là tất cả những gì hắn muốn đánh đổi!

Phải đến thời khắc cuối cùng Đường Tự mới hiểu ra: Sư phụ chưa từng trúng tình cổ!

Hắn từng hỏi nàng, có tin không tình yêu này chân thực? Nàng phất lờ như câu bông đùa, chỉ quan tâm chấp vấn chuyện của Mạc Phi.

Hắn thực hiện mọi hứa hẹn với nàng nhưng chỉ cần một lời phản bát của người khác đã làm nàng hoài nghi.

Diệp Linh đem hơi tàn nói ra sự thật về một Lâu Tập Nguyệt bao nhiêu năm thầm lặng hy sinh, mặc dù động cơ của nàng ta không có ý tốt nhưng ít nhất nó khiến Đường Tự hiểu được mình may mắn dường nào vì trên đời từng có một người yêu nàng đến thế. Và nàng cũng bất hạnh dường nào khi đã vô tình ruồng bỏ một Lâu Tập Nguyệt quý giá đến thế…

“Hắn Lâu Tập Nguyệt cũng sẽ luyến tiếc. Luyến tiếc nhìn ngươi đau, hắn đành phải mỗi ngày đợi ngươi đau ngất xỉu rồi, mới vào nhà xem ngươi. Thậm chí, ta nói giải Tam Sinh hoa muốn dùng máu từ ngực người yêu làm thuốc dẫn, hắn cũng tình nguyện để cho ta tới lấy.”

“Ha ha a, ngươi không biết vẻ mặt Lâu Tập Nguyệt khi biết mình chưa từng trúng độc tình cổ đâu, có bao nhiêu khiếp sợ, bao nhiêu bối rối.”

“Đường Tự, ngươi không muốn biết, Lâu Tập Nguyệt vì sao thả ngươi đi sao? … Bởi vì hắn không có giết ngươi, tẩu hỏa nhập ma, sống không lâu. Hắn không thể không buông tay.”

“Ngươi biết không, Đường Tự. Lâu Tập Nguyệt mỗi lần đau đến độ chết không muốn sống, miệng một lần gọi đều là tên của ngươi . . . . . Khi đó ngươi lại ở đâu?”

Khi đó nàng đã ở đâu? Đã ở đâu? Ở đâu…?

Trên chiến trường máu đổ thành sông, thay người chất cao như núi, hắn lần cuối ôm lấy nàng, ôm con trai vào lòng. Cả đời hắn đã sống vì họ, đã yêu cạn hơi thở cho họ… Kỉ niệm như cơn lũ ùa về…

Là sư phụ dắt tay nàng qua hoang mạc cát vàng.

Là sư phụ với đôi mắt dịu dàng và nụ cười như ánh nắng…

Là sư phụ sưởi ấm những giấc ngủ đêm đông…

Là sư phụ lấy đi nụ hôn đầu đời, trinh tiết đầu đời, gieo rắc lên nàng một sinh linh bé bỏng…

Hắn – Lâu Tập Nguyệt là sư phụ của Tiểu Tự – là nam nhân duy nhất của Đường Tự

add (38)

.

.

Kết:

Dĩ nhiên câu chuyện khép lại với sự tan vỡ không thể vãn hồi. Đó là một kết cục tất yếu không nên né tránh. Một SE kinh điển hợp lý, rất có tính nhân quả, rất đau đớn và cũng hạnh phúc.

Lâu Tập Nguyệt gây ân oán quá nhiều, chẳng thế trách kẻ nào rắc tâm chia lìa bọn họ. Hạnh phúc của hắn tan biến vì trả giá cho tội nghiệt hắn gây ra.

Tô Tiếu – đứa con của hai người sẽ không bao giờ biết cha ruột mình là ai, nó sẽ bình an lớn lên trong sự che chở của Tử Thần phái, trong thế giới đầy ánh thái dương và những đạo lý hướng thiện. Khuôn mặt có nhiều đường nét của hắn – có người nghi ngờ rồi cũng nhanh chóng quên đi. Bởi vì Tiếu Tiếu mang nét cười hồn nhiên chân thành không hề giống cha mình. Nó sẽ không đi theo con đường tuyệt vọng như cha và ông nội, nó sẽ lớn khỏe mạnh, sẽ sống hết cuộc đời mà không biết ai đã ban cho…

Mỗi lần Tiếu Tiếu làm nũng với mẹ, mẹ nó sẽ kể nó nghe câu chuyện về cha mình:

“Cha con là người tốt nhất trên đời. Hắn ôn hòa đứng đắn, đối xử với mọi người chân thành, đối với sư môn, đối với mẹ con chúng ta đều có tình có nghĩa.”

Rồi khi đứa trẻ ôm theo tượng đài vĩ đại ấy vào giấc ngủ, nàng lại nhìn khuôn mặt thân quen kia và kể lần nữa về một người cha khác:

“Tiếu Tiếu, cha con hắn không phải người tốt, hắn không chuyện ác nào không làm, máu tanh đầy tay, là một đại ma đầu người người kiêng sợ. Nhưng mà, hắn dùng toàn bộ tình yêu dành cho hai mẹ con chúng ta.”

.

Những cánh đồng năm ấy vẫn trổ đầy bông lúa chín vàng…

Những hồi ức năm ấy vẫn ngủ yên sâu trong tâm khảm…

Thiên hạ thái bình rồi…

Cuộc đời cứ vậy trôi qua…

Dường như lại thấy hai chiếc bóng trong giấc mơ ngàn thu…

Hắn âu yếm ngã đầu lên mái tóc nàng, cúi nhìn bàn tay nàng vụn về khâu chiếc áo. Môi bạc lại khẽ cười, mắt hiền lại đông đầy yêu thương… Nắng ban mai chiếu luồng ấm áp từ cửa sổ… Nữ nhân ấy gọi là “Tiểu Tự”, nam nhân kia có tên…

bc84cb74265edd4cf2e530c6efed744790d60d511cf37-5m1Y8T_fw580

Online

Bài liên quan: REVIEW TỔNG HỢP

67 bình luận về “Lương sư như thử đa kiều – Tịch Giang

  1. Mình chưa bao giờ comment review các kiểu về ngôn tình. Đây là lần đầu, đơn giản do tuỳ hứng.
    Mình thấy, đã là chủ quan, thì không có đúng sai, chỉ dựa vào cảm xúc người đọc, thời điểm đọc khác nhau, tâm trạng khác nhau có thể cho ra cảm nhận khác nhau.
    Mình thấy nếu đặt vào trường hợp Đường Tự, chứng kiến cảnh chia lìa người thân, máu chảy đầu rơi khi mới 10 tuổi, ai cũng sẽ bị ám ảnh, sẽ luôn hoài nghi về hung thủ giết hại mẹ mình.
    Hơn nữa, là phụ nữ, khi yêu ai cũng nửa tin nửa ngờ, nhất là đối với kẻ luôn mang lại cho nàng cảm giác vừa kính vừa sợ.
    Vậy, khi có người nói bạn biết rằng kẻ bạn yêu bỏ mặc mẹ bạn chết, kẻ bạn yêu ra tay tàn nhẫn với ân nhân của bạn, kẻ bạn yêu giết chết người thủ hạ tín cẩn luôn trung thành với hắn, và cũng là người bạn của bạn, liệu bạn có chắc chắn 100% vẫn kiên định với tình yêu đó hay không?
    Với mình, đây vẫn là một truyện đáng đọc, và mình vẫn ủng hộ review bạn Hoa Ban. Thế giới quan và nhân sinh quan mỗi người khác nhau, thích thì lại gần, không thích thì nhích xa. Thế nên chẳng có gì phải quá khắt khe hoặc phê bình những quan điểm đối với mình không cho là đúng, đặc biệt đối với ngôn tình.

    Thích

  2. Mình đọc qua truyện 1 lần mà chẳng muốn đọc lại. Mình tương đối hiểu tại sao Đường Tự yêu sư phụ nhưng ko cảm đc tại sao lúc sau lại nghi ngờ tình yêu của người. Nếu ĐT lúc đầu vượt qua lý trí để yêu sư phụ vậy sao lúc sau lại bị chính cái lý trí đó ngăn cách tình yêu của mình? Lâu Tập Nguyệt là nam chính mình thích nhất từ trc giờ và tiếc cho anh ấy thôi. Ôi lúc đó xem xong buồn phải biết.

    Đã thích bởi 1 người

  3. Có chỗ t ko hiểu lắm là ngay từ đầu thì lâu tập nguyệt đã có ý lợi dụng tiểu tự nên bảo diệp linh hạ độc để yêu tiểu tự đúng ko . Nhưng có đoanj lại bảo LTN hạ độc để yêu tử yên nên giết tử yên , nhưng mà ko thấy LTN yêu tử yên bao giờ . Nhưng theo mạch truyện cuối cùng Tiểu tự đau lòng vì LTN chưa bh có ý đồ xấu vs tiểu tự thì phải là hah độc trên Tử yên đúng k . Rốt cuộc là ntn T__T hay tại mình thiểu quá ko hiểu nhỉ :((

    Thích

  4. Mình thích vào đoc review của HoaBan lắm lắm luôn ák…ấn tượng đầu tiên khi mình vào blog Hoa ban là cái tên…vì mình thích hoa ban vùng tây bắc mà..hihi…Hoaban viết review rất hay và đầy cảm xúc…truyện này thì hay rồi..Hoaban viết review rất thực, khái quát được hết nội dung của truyện..chưa đọc mà mình đã thấy buồn buồn sao rồi đó…mình đang đọc truyên này…nhưng mà ức chế quá Hoaban ơi..cái bà nữ chính Nguyên hok pit bả luyện võ công để làm gì nữa..vô dung mà còn ngu nữa..chứ không ngốc nhe..tại ngốc là dùng cho người dễ thương..còn bà này chẳng dễ thương gì cả…phá hỏng hết mọi chuyện của người ta..mà tức cái là Nguyệt caca dễ thương như vậy..ấm áp như vậy…*trời ạk không pit nói sao lun ^^* vậy mà bả cái gì cũng không tin..Nguyệt caca nói thật lòng yêu thương bả ….z mà…từ đầu tới cuối cái gì bả cũng không tin Nguyệt caca nói…bả lo nghe người ngoài nói không à…xem ra người ngoài còn hơn cả Nguyệt caca..nói gì bả cũng tin…đọc mà BỰC HẾT CẢ MÌNH đấy Hoaban ạk…2 anh nam chính..anh nào cũng dễ thương hết ák…Nguyệt caca tuy lạnh lùng nhưng…dễ thương sao ák…mình học Ngữ văn tệ lắm nên không biết nói sao…giống như kiểu mình mà là bà Đường Tự kia là mình iu ảnh mất rồi…^^…còn Phi caca thì cũng đáng yêu…2 anh..anh nào cũng iêm..chỉ tiếc bà nữ chính Đường Tự..bả ngu gì đâu..đọc mà ức chế chết đi được…mà lỡ đọc tới chương 40 rồi..đọc tiếp vậy…chỉ đọc vì 2 anh nam chính dễ thương thôi…Mình thích Hoaban viết review lắm..truyện nào cũng hay cả…hay nhất là ngôn tình cổ đại…mình thik ngôn tình cổ đại lắm..hihi…mình đọc review của Hoaban lâu lắm rồi…giờ mới lộ diện xuất hiện….mong Hoaban viết thêm nhiều review hay như thế này nữa…để mình và các bạn yêu thích ngôn tình có thể tìm được truyện hay để đọc..thank Hoaban nhiều..chúc Hoaban có nhiều sức khỏe và luôn vui vẻ để viết thêm nhiều reviwe nữa nha…

    Thích

  5. trời ơi!!! mới đọc xong đoạn này mà đã mà đã khóc tơi tả rồi đến lúc đọc truyện chắc mình phải khóc hết nước mắt mất huhuhu thank nàng đã edit bộ này

    Thích

  6. Hic, mình rất thích review của bạn, mình có cái tật xem sách, phim hay bất kể thứ gì cũng ráng tìm cho được review, ngó qua rồi mới xem… Đọc review này,… hay quá, mới đọc review mà mình đã khóc rồi, biết là truyện hay mà vẫn không can đảm xem nổi, sợ đọc xong ôm truyện đau luôn nửa năm chưa khỏi ( T.T) oa oa oa oa oa oa, hức, đau lòng quá hu hu 😥

    Thích

  7. *đấm ngực* lúc đầu tớ có ý định nhảy hố đấy nhưng mà đọc xong cái review nhà cậu lại hết lòng dũng cảm( ╥﹏╥) lại là SE, thế là tớ kiếm vài chương cuối đọc, mặc dù có vài đoạn không hiểu lắm nhưng mà hầu như thì nước mắt sắp chảy ngược vào tim luôn rồi (╥﹏╥)

    Thích

  8. Tạm thời mình sẽ ko nhảy hố này,truyện cần nhiều tg đọc mới hay. 1 like cho bai gt cua ban. Ms đọc thôi mình đã khóc rồi. Có vẻ như nữ chính chưa hiểu hết t.y cua a Nguyệt, mang hi vọng rồi lại lấy đi thật wá dã man. Truyện ngược mà đc bọc trong lớp ngọt văn thì buồn thê thảm rồi.

    Đã thích bởi 1 người

  9. 乂◜◬◝乂 truyện này mình ko đồng ý vs bạn về cái ngược ko gượng ép
    Mình thấy kết cục thì ko sao nhưng có tình tiết “lá thư” ko hợp lý, quá trùng hợp luôn khi lá thư lại ko đọc được, quá ép, tại sao ngoài lá thư ấy ko có 1 cách khác để nói ra mọi việc?? và khi lá thư mất đi cũng gây quá nhiều hiểu nhầm xung quanh nó
    Đọc xong truyện mình lăn tăn và nghĩ mãi về lá thư. Có thể có 1 kết cục khác hẳn

    Đã thích bởi 1 người

  10. Mình đọc truyện này lâu rồi, hồi đó đọc khóc quá trời quá đất, cứ mỗi lần nhắc đến lại buồn. Trong số nam chính ngôn tình mà mình thích, Lâu Tập Nguyệt xếp thứ nhất, ko ai có thể thay đổi. Hôm nay buồn buồn vô nhà bạn đọc lại review truyện, thế là nước mắt cứ tự chảy. Thật lòng mình vẫn mong 1 cái kết trọn vẹn hơn, Lâu Tập Nguyệt cùng Tiểu Tự rời xa chốn thị phi, chồng đánh cá, vợ dệt vải, vậy thôi đã mãn nguyện lắm rồi. Thế nhưng tác giả cứ thích ngược đến cùng :((

    Thích

  11. ≧◉◡◉≦ review rất hay, làm mjk rơi nước mắt, ko biết truyện thì thế nào ta (╥﹏╥) chứ xem cmt mà hok biết có nên nhảy hố ko???? mà ko có ebook hả b ^^

    Thích

  12. Hoa Ban ơi, cám ơn review của bạn. Đọc review của bạn mà mình còn cảm động, xém khóc, chỉ hơi sụt sịt mũi thôi, chắc mình phải tu luyện thêm nữa mới dám đọc truyện SE. Có một chỗ mình thấy bạn viết “bad gay”, mình nghĩ ý của bạn là “bad guy” phải không? Chúc Hoa Ban vui khoẻ và viết thêm nhiều review 😉

    Thích

  13. òa, đọc rv của HB hay quá xá hay :3
    nhưng nói thiệt là tớ chưa đọc hết truyện này :-< không phải không có dũng khí đọc mà là không đủ kiên nhẫn đọc =)) đến giữa truyện còn đọc siêu lướt kiểu "một đoạn vài từ" để lấy ý :v mà không hiểu sao mình không hề thích những đoạn sủng ngập ngụa đầu truyện chút nào :v không hiểu tại sao ý… :))
    à mọi người luôn khen bạn Sói edit hay, sao mình đọc thấy nó trúc trắc quá vậy trời T___T dù thấy rất cảm ơn bạn ấy đã bỏ công sức edit rất sát nghĩa nội dung truyện nhưng mình nghĩ còn nhiều câu mang mùi cv quá, đọc cứ không thông mà gập ghềnh kiểu chi chi :v
    lải nhải mấy câu thôi, đọc rv của HB xong khỏi đọc truyện luôn =)) tại không đủ kiên nhẫn ý 😦
    à, chúc HB ăn tết vui vẻ nhaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa :*

    Thích

    1. Truyện này mình bó tay, review bị ném đá kha khá, tùy mỗi ng’ thoi. Giờ mình đọc lại tr, ròi tự xem review đã viết cũng thấy mơ hồ, chả biết cảm xúc dồi dào đâu ra mà viết lắm thế. Thôi, tốt nhất đọc review xong quăng tr đi, mất công tiếc hận >_<
      Năm mới an lành nhé! ^^

      Thích

  14. Cảm ơn bạn vì review này! Bạn viết quá hay đi. Cảm xúc thật quá đi. aaa rung động lòng người quá đi…….Lần nào cũng lăn lộn khóc lóc một thôi một hồi
    Mình mới đọc xong truyện này đêm qua, khóc lóc vật vã quặn quại từ lúc Lâu Tập Nguyệt gửi hộp kẹo cho Tiểu Tự lần đầu đến hết truyện TT_TT chỉ vì đọc review này của bạn mấy lần rồi. Kết thúc thương tâm nhưng cũng là viên mãn. Dù sao cũng ám ảnh quá aaaaaaa

    Thích

  15. xem review của hoaban lâu rồi nhưng đến hôm nay mới xem xong bộ nì và bắt đầu bị ám ảnh bởi nam chính! Thực sự lúc đầu nó rất hấp dẫn nhưng gần nửa cuối về sau m càng mất kiên nhẫn. Cực kì ức chế Đường Tự!!! Really!!!! Chắc là m không hợp với loại truyện ngược như vầy rùi :((

    Thích

  16. Xin lỗi Hoa Ban, nhưng mình thấy ít nhất có hai điều bạn không đúng.
    Thứ nhất, truyện này quá cẩu huyết và gượng ép đến mức lố bịch. Tình cổ, mọi âm mưu bắt nguồn từ tình mù quáng (bà Diệp Linh), rồi một khi anh ác đã xuất hiện thì anh dịu dàng đừng hòng làm nam chính bla bla… khiến mình rất thất vọng. Cách miêu tả trong truyện cũng đi vào lối mòn, bạn editor edit hay nhưng bà tác giả viết theo lối mòn thế thì…
    Thứ hai, những cái ngược trong truyện chả do bên ngoài nào gây ra cả, đọc là biết, toàn đến từ chính Đường Tự và những người xung quanh nàng. Có lẽ điểm sáng của Đường Tự chính là nhan sắc khuynh thành cộng với tính cách linh hoạt ai ôm hôn cũng không phản đối, thật giống một con mèo ~~~ Mình không hiểu loại truyện ngược vì lí do não tàn của nữ chính mà bạn Hoa Ban cũng cho là xuất sắc, có lẽ mình đã sai khi từng cho rằng bạn có cái nhìn nhận ngược đúng đắn (Giai kì như mộng) ~~~ cũng chỉ trách chính mình thôi, như bạn gì bên trên đã nói, hẳn là mình ko còn thích hợp đọc loại truyện dành cho tuổi 14 mộng mơ nữa rồi.
    P/S: Tình tiết nhiều chỗ tởm không tả được, đề nghị bạn cộp dấu 14+ truyện vì mình thấy bạn giới thiệu truyện nào là cả đống người sa hố, bạn có ý nghĩa rất lớn trong lòng công chúng đấy

    Thích

    1. “bạn có ý nghĩa lớn trong lòng công chúng”… lạy chúa, nghe có vẻ đáng sợ quá (T_T) à thì những đều bạn nêu ra đều có lý hết, Hoa Ban viết reivew khi vừa đọc xong, khả năng rất cao là mình bị cái NGƯỢC ám tới mù đường. Mình ít đọc truyện ngc lắm, cũng rất hy vọng bạn định nghĩa giúp mình về “ngược đúng đắn” Hoa Ban nghĩ hễ truyện nào làm mình khóc thì đều ngc cả (==) chắc ko phải vậy nhỉ?
      Lương sư như thử đa thê là 1 truyện edit tuyệt vời, nội dung… à thì có thể mình đã nhận định sai ^^
      Thú thật bây giờ xem comment của bạn mình cũng chuẩn bị đi đọc lại truyện ròi. Lúc viết hình như cảm xúc dạt dào lắm, nhưng giờ nhớ lại cũng ko hiểu cảm xúc khi type nó là loại tuyệt vời gì nữa ~~~~ Haizzz… cái dở của ngôn tình là ở đó, khi xem thì thích thật, đọc xong chả thấy bổ não chỗ nào, nghe ng’ khác chê lại bắt đầu hoài nghi về chất lượng cúa nó nữa! Híc híc, có lẽ Hoa Ban nên chuyển thể loại viết reivew quá….
      Dù sao cũng ghi nhận và cảm ơn đóng góp thẳng thắn của bạn ^^ Mình mở blog, viết bài dĩ nhiên là để share và nhận về phản hồi, ko bao giờ khó chịu nếu có ng’ bất đồng quan điểm. Chả ai luôn luôn đúng cả, lần này có lẽ mình sai, để đi xem lại coi cái truyện này có có vấn đề ở đâu nhé! ^^
      P/S: 14+ là sao vậy bạn? Tức là dành cho trẻ 14 tuổi trở lên hả?? Đừng quên reply cái “ngc đúng đắn” cho mình với nhé!
      Ngày tốt lành bạn hiền ^^

      Thích

  17. đã rất lâu rồi k rơi nước mắt, zậy mà sau khi đọc truyện, rồi tới đọc review của HB mình đã khóc rất nhìu.
    “Tiểu Tự ngốc”..Đúng thật rất ngốc, Tiểu Tự luôn có gắng đoán tâm tư của sư phụ nhưg lần nào cu4ng đoán sai
    Tiểu Tự ngốc, lúc nào cũng làm theo ý mình mà không biết rằng sẽ làm sư phụ lo lắng, sư phụ sẽ đau lòng
    Tiểu Tự ngốc, không chịu tin tưởng sư phụ
    …….
    Nhưng có 1 người còn ngốc hơn cả Tiểu Tự, một người khiến cả thiên hạ sợ hãi nhưg lại sợ hãi khi nhìn thấy Tiểu Tự bị tổn thương

    Thích

  18. Sorry ban Hoa Ban vi ma’y cua minh khong the danh dau bang tieng Viet duoc nhung bu*’c xu’c qua’ ca’i truyen na`y. Minh thich doc review cua ban Hoa Ban do do’ minh moi ham ho^’ doc truyen . Doc duoc 20 chuong thi lai thay qua’ cha’n vi minh thay Duong Tu co’ van de tram trong. Truoc tien la minh chang thay co* so*? gi de co nang Duong Tu yeu anh “su phu” vi luc nao Duong Tu cung cho la su phu rat doc ac va khong co yeu gi minh ca. Ngay ca su phu co`n de cho su de cua nang ta XXOO voi nang de luyen vo cong. DUong Tu thay het may cai xau xa cua anh su phu va noi ra cho nguoi doc hieu, the ma chang hieu sao nang ta lai di yeu nguoi xau xa doc ac nhu the. Co`n cho cai anh su phu do’ ho^n hi’t nang tum lum tum la (harras ro~ ra`ng) ma nang khong cho la ky cuc!. Tom lai la chang hieu duoc chut gi tam ly cua Duong Tu ca. Ai ma di yeu nguoi ma minh nghi la qua’ doc ac va khong quan tam gi den minh. Con nua nha, doc den chuong 20 thi thay anh chang su phu that ra rat quan tam nen Duong Tu nhung chang hieu sao Duong Tu cu*’ nghi la su phu khong yeu thuong minh. Tu’m la.i la` ca’i co be’ Duong Tu nay do*? ho*i. Doc truyen nay thay dien bien tam ly khong logic ti’ nao ca? Ngay ca cai doan dau tien, tai sao co be nay lai chon anh chang “su phu” trong khi cai anh kia theo nhu die^~n ta cua co be thi co ve tot ho*n rat nhieu. Minh thay turyen nay neu cho la nguoc ta^m thi` tha^t ra la do Duong Tu tu suy nghi tu`m lum roi lam cho chi’nh mi`nh nguoc tam. Tho^i, xa? xong het cai stress ve truyen nay rui. Co’ le~ la` mi`nh gia` ro^`i nen kho^ng the hieu duoc ta^m ly’ cua may em 14 tuoi (hihi)

    Thích

    1. Hohoho, đọc comment của bạn thấy vui ghê ^^ Thì Hoa Ban đã bảo mờ, hội chứng “I love bay guy”. Truyện thì chả có truyện nào logical hết, tại vì ng’ viết không phải chuyên gia tâm lý, vì vậy trong lúc động người ta thường chú trọng cảm xúc nó đem tới hơn là soi mói tình tiết. Truyện khiến người khác thấy nhảm nhí, vô lý là vì nó quá ư xàm xí rồi, cái dở hơi rành rành ra đấy, muốn lơ cũng lơ không nổi. Vì sao Đường Tự có thể YÊU một ông sư phụ tệ hại như vậy? Cũng giống như tại sao người bị bắt cóc có thể yêu người bắt cóc mình, cái mà khoa học gọi là Hội chứng Stockholm. Tại sao Bella lại yêu Adward dù biết anh là ma cà rồng, là “thú ăn thịt” có thể giết mình bất cứ lúc nào? Tại sao người hút ma túy biết đó là chất nguy hiểm mà vẫn làm mọi chuyện tội lỗi để phục vụ ham muốn với heroin? Đôi khi YÊU không mang khái niệm như kiểuRomeo và Juliet, nó chỉ là sự mù quáng nhất thời và dành cho những ai chưa kịp trưởng thành, ĐT cũng thế thôi. Sư phụ quả thật CÓ YÊU cô bé nhưng cô bé yêu như thế nào, có giống loại yêu của sư phụ không? Đảm bảo cả tác giả cũng không biết, có thể tác giả viết ra chỉ để nó ngược, SE mà thôi và độc giả xem cũng bị mù quáng vì cảm giác nó đem lại. Xin chúc mừng bạn vì bạn là 1 trong số ít ng’ còn bình tĩnh để phân tích đúng sai về bộ truyện này, quả thật Hoa Ban không trả lời nỗi câu hỏi của bạn, có lẽ phần dong dài bên trên phần nào làm mọi người có thể thông cảm hơn với cái cách mà ngôn tình thể hiện ^^
      Thân!

      Thích

  19. Đau lòng quá đi, Tiểu Tự ngốc nghếch, k biết sư phụ yêu mình bằng cả tâm can hay sao, bị sư phụ cốc đầu mắng là đáng tội lắm , hu hu hu … Các bạn thấy đúng không… hu hu…

    Thích

  20. Nói thế này thật là tầm thường, nhưng Hoa Ban à, em review hay đến nỗi ta có cảm giác như vừa đọc truyện xong :((
    Ta cũng chỉ thích thể loại HE nhẹ nhàng vui vẻ thôi, nên rốt cuộc nắm nội dung do em review thôi chứ cũng không đọc đâu 😥
    Đọc rất nhiều bài review của em mà bây giờ mới để lại comment :”>

    Thích

  21. Khi đọc review này, mình vừa cầm đt đọc mà vừa khóc, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt. Mới đọc review thôi mà khóc quá trời thì làm sao mà dám đọc truyện đây??? Chẳng biết bị chi mà ngồi khóc ngon lành ở nơi công cộng, thành ra có rất nhiều ánh mắt nhìn lại soi mói, tưởng bị thất tình rồi lại an ủi. Choáng váng. Chắc do vừa đọc vừa nghe bài “a thousand years”. Tâm trạng thảm k chịu đc 😦

    Thích

  22. Đọc đến đoạn Tiểu Tự mở hộp kẹo ra là đóa Hoa Tam Sinh mình đã rơi nước mắt, Tiểu Tự thật hạnh phúc vì trong cuộc đời cô, có 2 người đàn ông yêu cô hơn tất cả, nguyện hy sinh làm tất cả vì cô.
    Sau khi đọc Vân Trung Ca mình đã không động đến truyện SE suốt một thời gian dài ( vì mình yếu tim lắm >”< ), nghe HB revview nên đã sa hố, dù chuẩn bị trước tâm lý rồi mà vẫn thấy nghẹn ngào trong lòng. Thương cho một Tiểu Tự ngốc nghếch, một Lâu Tập Nguyệt bá đạo, tình si, một Tô Mạc Phi mộc mạc, chính trực.
    Cái chết với Lâu Tập Nguyệt thật nghiệt ngã, nhưng mình nghĩ, với hắn thế là mãn nguyện, hắn được chết trong vòng tay của người mình yêu, trước khi chết còn được ôm con gái, và cái chết của hắn để bảo vệ mẹ con nàng một đời bình an, âu cũng là đáng giá.
    Kết thúc truyện rồi trong đầu mình vẫn là hình ảnh Lâu Tập Nguyệt dung túng, dịu dàng gọi ''Tiểu Tự ngốc''. Là Tiểu Tự ngượng ngùng vùi mình vào ngực hắn nhẹ nhàng kêu ''sư phụ''

    Đã thích bởi 1 người

  23. Đây là lần thứ 4 em đọc lại Review truyện ” Lương Sư Như Thử Đa Kiều”.
    2 lần trước khi đọc và 2 lần sau khi đọc. Lúc đầu em nghĩ SE là không hợp với mình rồi. Vậy mà đọc Review của Hoa Ban tỷ, em vẫn kiềm không được sa hố 😥 và kết quả là cả buồi ngồi ôm điện thoại khóc như một đứa tự kỷ. Cái tình yêu của Đường Tự và Lâu Tập Nguyệt dạo đầu cứ ngỡ như ngọt ngào, hạnh phúc. Càng về sau, lại càng làm cho trái tim độc giả như em treo ở giữa sợi dây vậy, không có cách nào ghét được Lâu Tập Nguyệt, ” giá như” hắn nói rõ với Đường Tự một chút, và ” giá như” Đường Tự có thể tin tưởng hắn thêm một chút, thì kết cục không phải đau lòng, bi thương như thế.
    Đồng ý rằng Lâu Tập Nguyệt phải trả giá cho những gì hắn gây ra, cái kết như vậy cũng là hợp lí. :”( ngôn từ em ít ỏi lắm….viết cái cmt này trong tình trạng 2 mắt sưng mọng. Huhu :'((( ai nhảy hố rồi ra tâm sự cùng em đi

    Thích

    1. Rất thông cảm với bạn, yên tâm là có lắm người cũng sa hố như bạn. Mình viết review này để “câu cá” mà, 1 người buồn ko bằng cả nhà cùng khóc vì Lâu Tập Nguyệt ^^

      Thích

  24. Bnj ơi, có thể cho mình xin ebook ko? Email của mình là lehoangtrang90@gmail.com.

    Cảm ơn bạn đẽ review hay như thế. Trước giờ mình chỉ đọc ngôn tình HE và cao lắm là GE (lọt hố do ko xem review trước) thế mà giờ thấy SE lại đâm đầu vào 🙂

    Thích

  25. Sau khi đọc Trọng Tử thấy rất ham đọc sư đồ luyến, nghe HB review hay quá mà thấy SE làm nhiệt huyết tiêu mất 1 nửa rồi. Nhưng vẫn quyết tâm sa hố, mình sa hố xong sẽ vô đàm đạo tiếp :))

    Thích

  26. Em vừa mới đọc xong truyện này T^T Đây là bộ SE thứ 2 mà em đọc sau Bến xe của Thương Thái Vy. Đọc đến chương 66 thì nằm khóc như điên luôn T^T Có chút không thích Đường Tự a T^T

    Thích

  27. SS Hoa Ban, em đọc review rồi đọc hết phần comment dưới này, cảm thấy bộ này rất ám ảnh, nam chính vừa bi vừa hùng, là cực phẩm mĩ vị. Em khẩn thiết mong ss có thể share cho em ebook bộ này được không ạ?

    Thích

  28. Xem xong review của Hoa Ban, mặc dù chưa xem hết truyện cơ mà nước mắt thành sông luôn rồi đây T^T
    Cảm ơn tỷ đã review lại nhé, cảm động quá. Em phải mau mau xem mới được. Hihi *Cười tủm tỉm*

    Thích

  29. Hoa Ban cho Chị xin ebook này với, tuy không thích SE, nhưng nghe văn phong hay thì để dành nghiền ngẫm lúc rảnh, cám ơn Hoa Ban nhiều!

    Thích

  30. đọc review của hoa ban hay quá đi ,
    làm mình muốn đọc lại truyện ghê
    hồi mới đọc xong truyện này bị ám ảnh cả mấy ngày
    truyện hay quá, mối tình thầy trò tuyệt đẹp nhưng đầy đau khổ bắt đầu từ những sự hiểu lầm
    tình chỉ đẹp khi còn dang dở – câu nói chính xác để diễn tả mối tình này
    ai còn pân vân có nên nhảy hố hay không thì mình khuyên cứ nhắm mắt mà nhảy nhá
    đảm bảo sẽ không hối hận đâu ,tuy SE nhưng vẫn động lại cho chúng ta những ngọt ngào say đắm , lãng mạn
    truyện buồn nhưng không bi lụy , sẽ luôn làm lòng ta day dứt , bồi hồi về thiên tình sử đầy diễm lệ này

    Thích

    1. ôi ôi ôi, cảm ơn ạn đã tiếp tay giúp mình dụ cá mắc lưới hố hố hố ^o^
      đúng đó mọi g’ ơi, nhảy nhảy đi nào…. Hoa Ban viết mà ai cũng ko thèm nhảy thì mất toi công ròi khà khà

      Thích

  31. Đọc review của nàng mà tớ đã thấy day dứt sụt xịt thế này thì việc nghiền ngẫm bộ truyện này phải xem lại đã 😦
    Một bài review đầy xúc cảm, thanks nàng 🙂

    Thích

  32. Thôi thôi xin em, ĐỪNG có ý định phát triển sự nghiệp theo hướng ngược tả tơi rồi SE cho chết hết! Đau lòng lắm. Mà e viết hay quá làm chị cũng suy nghĩ k biết có nên sập hố k, thế nhưng vẫn thấy hơi sợ. Hic. Thôi để hôm nào có tâm trạng sẽ xử lý truyện này. Xin em đừng đào hố SE thảm thiết nhé, vì em viết hay quá, chị k bỏ qua được đâu!

    Thích

      1. Éc, vậy cho nhân vật nữ chính là Hoa Ban đi. bị ngược tơi tả nhưng vẫn sống chết bám theo nhân vật nam chính cho dù ngta đã có người thương yêu. sau này vì nhân vật nữ chính đó cảm thấy mệt mỏi tâm hồn và thể xác quá nên chọn cách tự sát để giải thoát!! hị hị

        Thích

Biểu cảm cho comment: [̲̅$̲̅(̲̅ιοο̲̅)̲̅$̲̅] ≧▽≦ (─‿‿─) ✿◕ ‿ ◕✿ ❀◕ ‿ ◕❀ (ノಠ益ಠ)ノ (◡‿◡✿)  (✿◠‿◠) ≥^.^≤  (>‿◠)✌ ٩(●̮̮̃•)۶ ≧◠◡◠≦✌  ≧'◡'≦  ≧◔◡◔≦  ≧◉◡◉≦ ≧✯◡✯≦  ≧❂◡❂≦  ≧^◡^≦  ≧°◡°≦ ᵔᴥᵔ  (°⌣°)  ٩(^‿^)۶ ٩(͡๏̮͡๏)۶ (>‿♥)  ♥‿♥ (▰˘◡˘▰)  ಠ_ృ ಥ_ಥ ►_◄ (╥﹏╥) ( つ﹏╰) (─‿‿─) ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ▧.▨ (*^ -^*) •(⌚_⌚)• (-’๏_๏’-) 囧