Bình luận tiểu thuyết · Giới thiệu sách hay

Ly hôn 365 lần – Lưỡng Khỏa Tâm Đích Bách Thảo Đường.

8240168425_e72bae8015_b

Tuyệt vời!

Mình tin rằng đây là truyện trọng sinh hay nhất từng được xem. Nó gần như vượt qua cái ngưỡng “ngôn tình” để tiến tới một tầng giá trị nào đó. Một truyện trọng sinh thuần túy mang màu sắc huyền bí như khoa học viễn tưởng, chút gì đó ngậm ngùi như ngọt đắng cuộc đời, pha lẫn màu hồng ngọc lấp lánh của tình yêu và tuổi trẻ…

Qúa thật. Đó là cảm nhận đầu tiên.

Bạn đã quen rồi những mô tuýp như nữ chính chết đi sống lại trở về quá khứ, phút chốc hiểu rõ bản chất của người tốt kẻ xấu, thấu đáo vận mệnh tương lai rồi xoay chuyển cuộc đời theo hướng tốt đẹp mà cô ấy mong muốn. Dường như ông trời quá ưu ái cho các nàng, ai mà chả mong mình được một lần restart để đảo ngược kim đồng hồ, sửa đi lỗi lầm, đổi thay số mệnh?

“Ly hôn 365 lần” là một cuốn sách thoát khỏi khuôn khổ giải trí để đem tới những thông điệp gần như nhân văn. Đọc cuốn sách, bạn sẽ bị xoáy vào cái vòng lẩn quẩn của dòng thời gian và bạc lạnh tình người. Lúc nào đó, ta sẽ im lặng rơi một giọt lệ, tựa như thấy chính mình đứng giữa con phố đông người nhưng vắng lặng. Họ lướt qua, rời đi, không ai là thân thuộc, thế giới này thực chất chỉ có chỉnh bản thân mình…

ly-hon-365-lan-_22484_1

6h sáng, chuông đồng hồ reo, Khúc Phương từ giường thức dậy. Chồng cô gọi 1 cuộc điện thoại ngọt ngào nói rằng anh vừa đi công tác về, muốn dẫn cô đến nhà hàng ăn bữa cơm ngon. Khúc Phương đến điểm hẹn và chờ nghe Chu Thần đề nghị ly hôn. Ngày hôm đó, 22/12/2012, cuộc hôn nhân 5 năm sóng yên bể lặng thế là đổ vỡ, bản thân cô cũng không hiểu nổi lý do. Cũng ngày đó, cô bị mất việc, bị Vương quản lý ngỡ là người đàng hoàng lại giở trò lưu manh. Dường như đây thực sự là tận thế, khi mà tất cả bất hạnh đều dồn vào một ngày… thê thảm hơn hết chính là: ngày hôm đó không hề trôi qua!

6h sáng, chuông đồng hồ reo, Khúc Phương từ giường thức dậy. Chu Thần sẽ gọi một cuộc điện thoại ngọt ngào hẹn cô đi ăn, anh sẽ yêu cầu ly hôn, mẹ chồng sẽ gọi đến chửi cô té tát, cô sẽ đi làm muộn và bị đuổi việc, Vương quản lý sẽ giở thói sàm sỡ,… ngày hôm nay vẫn là 22/12

6h sáng, chuông đồng hồ reo, Khúc Phương từ giường thức dậy. Lịch trên bàn vẫn thế không thêm một ngày, cuộc điện thoại vẫn gọi đến không sai một giây và tất cả bi kịch đều lập lại không gì đổi khác… Khúc Phương nghĩ đây là cơ hội, cô sẽ cố hết mình níu kéo Chu Thần, cứu rỗi cuộc hôn nhân này, vạch ra bộ mặt giả dối của người thứ 3.

6h sáng, chuông đồng hồ reo, Khúc Phương từ giường thức dậy. Cô biết trước anh sẽ hẹn đi ăn, cũng biết rằng anh quyết định ly hôn. Giấy chứng nhận của bác sĩ cô chuẩn bị sẵn, quần áo đầu tóc cũng chỉnh chu hơn bình thường. Qủa nhiên chồng cô rất bất ngờ, cũng rất giận dữ vì sự thật bày ra trước mắt… Làm hết những gì mình bỏ lỡ, cố gắng thay đổi vận mệnh… rất nhiều ngày cứ như vậy lặp đi lặp lại… cho tới khi cô hiểu ra: Một ngày thực sự rất ngắn, mà con người đổi thay là cả quá trình. Cô có thể thay đổi mọi thứ trong một ngày nhưng không thể thay đổi bản chất con người, không thể cứu rỗi một thứ tình yêu từ lâu đã hoen màu gian dối.

Ngày hôm ấy ông lão bán táo buồn bã trở về với xe táo còn hơn một nửa. Ti vi đưa tin có chiếc xe buýt phát nổ, nhiều người thiệt mạng và bị thương.

Rồi khi một ngày sắp hết, cô chọn một quán bar yên tĩnh để ngẫm về đời mình…

cropped-hinh_nen_dep_3

6h sáng, chuông đồng hồ reo, Khúc Phương từ giường thức dậy. Ngày hôm nay cô đã chứng kiến, đã hả hê cảm giác trả thù, nhưng ngày hôm nay của hôm nay lại hoàn toàn vô nghĩa, bởi vì nó lại quay về vạch xuất phát và bởi vì Chu Thần từ lâu không còn là chàng trai tốt bụng chân thành năm đó… Hôm nay của hôm nay, cô muốn làm gì? Khúc Phương quyết định cứ sống trước đã, cứ sống cho chính mình đã. Cô hy sinh vì anh quá nhiều, làm người vợ chỉ biết có gia đình mà bỏ quên cuộc sống cá nhân. Ly hôn rồi, cô nhận ra mình không có gì trong tay… Spa, quần áo, trang sức, giày dép, hàng hiệu… cô muốn trầm mình vào hưởng thụ đồng tiền – thứ tiền bạc bẽo anh kiếm được và cô cần kiệm tích góp. Nó có nghĩa gì khi không thể dùng cho tương lai?

Ông lão bán táo gần nhà vẫn bán ế. Xe buýt trên dường vẫn phát nổ.

Khúc Phương theo thói quen trở về quán bar nọ, cô sẽ uống một ít rượu, nói với bartender một chút kiến thức về pha chế, dần dần cảm thấy A Húc thân thuộc như người bạn…

6h sáng, chuông đồng hồ reo, Khúc Phương từ giường thức dậy. Vẫn là ngày hôm nay, vẫn tiếp tục tiêu xài thỏa thích, Khúc Phương phát hiện thì ra mình còn có thể sống như vậy, thì ra làm phụ nữ còn có đặc quyền như thế. Trên đời này, đàn ông phản bội cô nhưng hàng hiệu thì không bao giờ. Phụ nữ có thể tìm thấy sự an tâm nơi một chiếc túi xách, một chiếc váy xa xỉ… Chỉ khi cô ấy làm chủ cuộc sống, biết yêu chính mình thì mới có tư cách để được người khác nâng niu.

Xe táo của ông lão héo úa sau một ngày. Chiếc xe buýt nổ giữa đường làm nhiều người thiệt mạng và bị thương.

Ngày hết, lại quay về bar, chẳng biết từ lúc nào hình thành thói quen như vậy. Đêm nay người đến kẻ đi hệt như đêm qua, nếu cô không làm gì để thay đổi nó thì mọi thứ vẫn tái diễn như chu trình hoạch định.

6h sáng, chuông đồng hồ reo, Khúc Phương từ giường thức dậy. Sau một chuỗi ngày hưởng thụ rồi cũng có lúc nhàm chán. Làm gì đây khi cuộc đời cô chỉ có một ngày? Cô đi nhiều nơi, nghe nhiều người, gặp qua những mẫu phụ nữ không ai giống ai. Bà Lý Mai có chồng thành đạt và cuộc sống giàu sang nhưng vẫn thầm lặng nuốt nước mắt khi thế giới hào nhoáng đã dần cướp đi người đàn ông cùng bà lam lũ ngày nào. Còn có Lưu phu nhân với lối sống thanh cao thượng phẩm mà không phải “phu nhân” nào cũng làm được. Những người đàn bà của giới thượng lưu, ít hay nhiều ở họ đều có bản lĩnh. Đó là bản lĩnh đối nhân xử thế, bản lĩnh gìn giữ hôn nhân, bản lĩnh đối phó với bè lũ tiểu tam tiểu tứ, bản lĩnh tự chủ về tài chính, bản lĩnh yêu thương chính mình, trân trọng chính mình,… Với một số người, họ mạnh mẽ ly hôn khi phát hiện tình yêu đã tới chiều muộn. Họ buông tha gia đình để đi tìm sự nghiệp. Họ là những nữ trung hào kiệt nói lên lời tuyên ngôn của nữ quyền: Tôi là phụ nữ, tôi không kém đàn ông!

Ông lão bán táo không bán hết. Xe buýt trên đường phát nổ.

Quán bar về đêm có chút cô tịch, vẫn những người này, khung giờ này, họ đi vào, đi ra như một vở kịch lặp đi lặp lại… thế nhưng, đêm nay, một người đàn ông đã ngồi xuống cạnh cô và mời một ly rượu nhỏ. Lạ nhỉ? Cô không làm gì, vậy mà sự việc lại tự ý thay đổi…

6h sáng, chuông đồng hồ reo, Khúc Phương từ giường thức dậy. Một ngày này cô học được rất nhiều, học được nghệ thuật sống, học được cách vận hành của kinh tế và giao lưu. Cô có thể tỏa sáng giữa một bữa tiệc hội tụ tinh anh giai cấp… Thế nhưng tất cả ánh hào quang rồi cũng liệm tắt khi 24h lặng lẽ trôi qua… Một ngày để sống, nó có ý nghĩa gì?

Người đàn ông đó vẫn ngồi cùng cô trong mỗi đêm yên tĩnh. Cô làm quen với anh, biết tên anh là Chân Vượng. Họ không nói nhiều nhưng vô cùng quen thuộc, bởi vì anh ngồi đây, mỗi đêm đều không khác!

Rồi lại một lần đến quán bar. Khi mà vận mệnh cứ giam cô trong chuỗi ngày tẻ nhạt, tự nhiên Khúc Phương thấy tuyệt vọng, cô phải làm gì để tìm tương lai? Đêm đó cô rất say, người đàn ông kia đưa cô về. Rồi cứ như thứ duyên phận kì lạ, cô xúc động và anh ân ái. Họ chỉ có vài giờ đồng hồ, sau một ngày anh sẽ quên nhưng cô thì nhớ. Đêm ấy khách sạn bốc cháy, một người đàn ông xa lạ lấy mạng che chở cho cô. Sao anh lại làm như thế?

6h sáng, chuông đồng hồ reo, Khúc Phương từ giường thức dậy. Lần đầu tiên cô mừng như điên khi phát hiện ngày hôm nay chưa qua, nghĩa là anh ấy không chết! Chu Thần sẽ gọi một cuộc điện thoại ngọt ngào hẹn cô đi ăn nhưng Khúc Phương bỗng hỏi lạ lùng: “Anh có dám chết vì em không?”

Không phải ai cũng đủ can đảm hy sinh tính mệnh cho người khác, huống chi là một người dưng. Tuy ngày đó không có thật nhưng Chân Vượng đã chết vì cô. Chỉ điều này thôi cũng đủ khiến cô yêu anh, dùng một ngày này để yêu.

6305455420120923202626075

6h sáng, chuông đồng hồ reo, Khúc Phương từ giường thức dậy. Nhận ra thế giới này đã có một tia hy vọng, cô bắt đầu theo đuổi anh, chú ý tới anh, tìm hiểu anh. Hóa ra Chân Vượng là người chủ mới của công ty, cũng là cái lý do khiến cô bị mất việc. Hóa ra mẹ anh là Vương phu nhân – quý bà thanh lịch mà cô quen biết trong hiệu spa.

“Nếu con tôi lấy được một người vợ như cô thì hay quá”.

Khúc Phương tìm ra lịch trình của anh trong ngày ấy, Dùng mỗi ngày để cố tình gặp gỡ, kiến tạo một thứ nhân duyên mà cô hiểu rõ nó sẽ quay về số 0 khi ngày này qua đi. Cứ như vậy, làm quen lại, chào hỏi lại… cô biết tất cả về anh nhưng anh luôn quên cô. Có ý nghĩa gì khi họ chỉ có 1 ngày để yêu?

Lại tuyệt vọng rồi, bạn có hiểu tâm trạng của một cô gái đứng giữa lòng thành phố, nhìn dòng người trong suốt đi xuyên qua thân mình… cô sống ở đây mà không thuộc về nơi này…

 “Anh thích em, em có nghe không, em có nghe không?”

Những giây cuối cùng của ngày hôm ấy, anh thổ lộ với cô như vậy. Rốt cuộc cô cũng làm được, cũng khiến anh thích mình chỉ trong 1 ngày. Nhưng mà tất cả có ý nghĩa gì, khi ngày qua đi và họ trở thành xa lạ? Chân Vượng dường như có một linh cảm, linh cảm ấy khiến anh đứng dưới nhà cô cả đêm, bằng mọi cách phải nói ra lời trong lòng. Phải chăng anh cũng biết, không có ngày hôm sau?

“A di đà Phật, chẳng qua thí chủ vẫn chưa thông, cô vẫn chặn chính mình.”

6h sáng, chuông đồng hồ reo, Khúc Phương từ giường thức dậy. Cô không quan tâm ngày mai sẽ thế nào, cô chỉ muốn ngày hôm nay qua đi với tất cả nổ lực. Chu Thần sẽ gọi một cuộc điện thoại ngọt ngào hẹn cô đi ăn. Khúc Phương vào hiệu spa, chỉnh chu chính mình rồi chủ động đề nghị ly hôn. 365 lần, lần này cô dứt khoát kết thúc cuộc hôn nhân vô nghĩa, thành người phụ nữ độc thân, không vương vấn điều gì. Cô chạy ra con phố đồ cổ để gặp Chân Vượng của buổi sáng, khiến anh phải ấn tượng với cô gái nhỏ tươi tắn và rạng rỡ như mặt trời. Cô gây một vụ tai nạn tông vào xe buýt, hành khách trong xe buộc phải ra ngoài và chiếc xe phát nổ không thương tổn ai. Cô cứu được Lý Tiên Vân và hàn gắn tình yêu cho bà Lý Mai, vạch trần bộ mặt giả dối của A Cửu. Cô đến công ty, gặp Chân Vượng thêm lần nữa, khiến anh phải nhớ rõ cô trong 1 ngày. Cô ghé xe bán táo của ông lão, mua một cân và khen táo rất ngon. Người đi đường thấy vậy cũng ghé vào lựa chọn. Hôm đó ông bán hết táo, khuôn mặt già nua hé nụ cười. Buổi tối cô đi dự tiệc ở cty, lại gặp Chân Vượng và Chu Thần. Cô tỏa sáng bằng khối tri thức 365 ngày tích lũy, chứng mình cho Chu Thần thấy cô không hề yếu đuối, từ chối mối quan hệ với Hoắc Kiến Hồng, nói cho anh hiểu người anh yêu mãi mãi là cô vợ quá cố. Đêm khuya, cô cùng Chân Vượng tới quán bar họ lần đầu gặp nhau.

Còn tròn trĩnh 1 phút là tới 12 giờ. Tức là ngày hôm nay sẽ hết và ngày mai chẳng biết ra sao.

“Nếu em biến mất không thấy, anh có nhớ em không?”

“Sẽ không. Bởi vì em sẽ không biến mất, chúng ta sẽ cùng một chỗ.”

Câu chuyện rất dài nhưng thực ra chỉ kể về 1 ngày. Nó nói cho ta biết, phụ nữ luôn có 365 cơ hội để làm lại cuộc đời, thoát khỏi vũng lầy hôn nhân. Con người hoàn toàn có khả năng thay đổi vận mệnh, giống như Khúc Phương, chỉ với một ngày đó nếu bạn biết hành động dù rằng một cử chỉ nhỏ, một quyết định nhỏ cũng sẽ khiến thế giới này thay đổi. Và kì tích chính là có người nào đó chủ động mời bạn một ly rượu nhỏ. Chẳng có lý do gì, anh ấy như một sự rò rỉ có tên “duyên phận”.

Khúc Phương tạo ra một ngày hoàn hảo cho bản thân và cho người khác. Cô có được tình yêu, bà Lý Mai và ông Lý Tiên Vân hàn gắn quan hệ vợ chồng. Ông già bán táo vui một ngày có thêm thu nhập. Chuyến xe buýt không trở thành điểm kết tử thần…

Một ngày hoàn hảo, cứ sống hết mình cho hôm nay, bởi vì có cố gắng thì mới có hy vọng vào ngày mai….

Có thể bạn cảm thấy truyện này thật lòng vòng, thật nhàm chán, cứ kể mãi sự việc 1 ngày không chút thú vị. Tuy nhiên, nếu để ý một chút, chiêm nghiệm một chút, cuốn sách thực sự là tác phẩm tuyệt vời!

Mua sách trên tiki

 

Bài liên quan: REVIEW TỔNG HỢP

11 bình luận về “Ly hôn 365 lần – Lưỡng Khỏa Tâm Đích Bách Thảo Đường.

  1. Mình vừa đọc xong truyện này, cảm thấy ám ảnh thế nào ý 😦 Chả lẽ việc lặp lại thời gian cứ tiếp tục ngay cả khi Khúc Phương đã tìm đc tình yêu rồi sao 😥 Tiếc là không có phiên ngoại…
    Quan trọng là thanks Hoaban nhiều vì đã giới thiệu truyện :**

    Thích

  2. mình xem 1 bộ phim gần giống nhưng quên tên rồi. 1 cô gái bị tai nạn, khi tỉnh lại cứ nghĩ đó là hôm cô bị tai nạn, vì bị bệnh trí nhớ ngắn hạn nên tất cả trí nhớ trong ngày đó sẽ biến mất vao sáng ngày mai và cô lại thực hiện mọi việc lặp lại. sau có một chàng trai gặp và iu cô, vậy là cứ mỗi ngày lại chạy đến làm quen lại. nhưng chàng nghĩ ra một cách là quay chuyện xảy ra vào mỗi ngày rồi cho cô xem vào sáng hôm sau để chung sống vs cô. khi xem phim mình rất cảm động và khâm phục tình yêu 2 người

    Thích

  3. ừm! phải nói là mình đã lướt qua tên truyện nảy cả chục lần mà ko đọc cho tới khi đọc review của Hoaban mình chỉ muốn nói “má ơi! hay quá!” thật sự cảm ơn bạn đã giúp mình biết mình cần gì sau truyện này! thật sự rất cảm ơn ❤

    Đã thích bởi 1 người

  4. Mình rất thích câu này của bạn: Lúc nào đó, ta sẽ im lặng rơi một giọt lệ, tựa như thấy chính mình đứng giữa con phố đông người nhưng vắng lặng.

    Đã thích bởi 1 người

  5. hôm nay vào nhà HB ôm dc 2 bộ truyện ra. tự nhiên thấy vui. đúng lúc mình cảm thấy quá chán nản vì k biết đọc gì đây, đọc j để k phải gấp sách lại r hối hận. 2 review của 2 bộ truyện đó mình đọc rất cẩn thận và cảm thấy con mọt mê truyện trong mình đã sống dậy sau thgian dài ngủ yên. cám ơn HB và review của bạn. ^_^

    Thích

  6. Cảm ơn em Hoaban đã có những nhận xét thú vị về tác phẩm mình và em Bi đã làm. Nhân đây mình mượn nhà Hoaban để nói đôi lời.

    Đây là tác phẩm đầu tiên mình làm khi lần đầu bước chân vào edit. Hồi ấy, mình chỉ đọc truyện, không biết và không phân biệt được thế nào là bản raw và bản convert. Vì yêu thích LH365L nên đã tự mò mẫm làm, sau đó đăng tải lên Kites. Truyện chưa hoàn thành thì bị dừng vì lý do XB. Mình cũng k quan tâm để ý kể từ đó. Gần 1 năm sau, mình tình cờ search trên mạng mới biết t/p này đã đc đăng tải khắp nơi, thậm chí có cả ebook.

    Mình quá bất ngờ và lôi truyện ra xem lại. Lúc này mới phát hiện với trình độ quá non kém, mình đã edit LH365L với không ít sạn, độ chuẩn xác chưa cao. Mình tính đến việc beta lại toàn bộ từ chương 1- chương 32. Nhưng vì theo thông tin nhận được, sau tết này, sách sẽ ra mắt. Vì vậy, mình quyết định dừng việc beta lại.

    Chắc chắn khi đọc truyện, các bạn sẽ nhận ra những lỗi sai này. Vì vậy, mình rất mong các bạn thông cảm về những thiếu sót đó. Nếu yêu mến t/p, mình hy vọng các bạn sẽ mua sách ủng hộ NXB, đồng thời đó là cách các bạn được đọc một bản dịch chuẩn xác hơn bản mình đã edit.

    Một lần nữa, cảm ơn các bạn rất nhiều!

    Thích

  7. Lúc trước đọc manga D-gray man cũng có tình tiết tương tự truyện này. Đó là một cô gái nhút nhát mua một chiếc đồng hồ kỳ lạ. Ngày hôm đó cô ấy cũng trải qua một ngày tồi tệ: bị lũ trẻ trong phố bắt nạt, bị đuổi việc,….. môt ngày quá xui xẻo, mệt mỏi và tuyệt vọng nên khi về nhà cô ấy đã tựa vào chiếc đồng hồ cổ và ước: giá như ngày mai đừng bao giờ tới. Và thế là cô ấy cứ phải sống lặp đi lặp lại cái ngày tồi tệ ấy của mình. Truyện này mình đọc khá lâu rồi nên không rõ chi tiết lắm, không biết tác giả có từng đọc qua bộ truyện tranh đó không nhỉ?
    Bài Review rất hay, cảm ơn Hoa Ban nhiều. Làm mình tò mò muốn đọc lắm luôn 🙂
    Năm mới vui vẻ nhé ❤
    P/s: Hoa Ban ới ời, Phù Dung Trì lâu ra quá, híc híc 😥 😥

    Thích

    1. Mình viết 3 c mới rồi mà. Sắp tới sẽ cố 1 ngày 1c. ^^
      Mình nhớ cái D-gray men rồi. Cô gái đó làm đóng băng thời gian của cả thị trấn. Về sau cũng trở thành 1 chiến binh của tổ chức, chuyên điều khiển thời gian, cô gái này rất vụng về nhưng lại dễ thương ^^

      Thích

  8. Thanks Hoa Ban ^^!
    Lát nữa phải đọc ngay mới được
    Đọc bài review của Hoa Ban mình nghĩ chị nữ 9 cứ quay lại quá khứ hoài là vì chị cứ cố chấp thay đổi việc ly hôn,không quan tâm đến những việc khác mặc dù chị biết trước và làm nó thay đổi được
    Mà nếu chị có thành công ngăn được việc ly hôn thì người chồng liệu có an phận hay tương lai sẽ có thêm tình nhân mới rồi lại ly hôn đây.
    Vì bản tính con người là thứ khó thay đổi nhất mừ ^^!
    Thà bỏ những thứ không còn thuộc về mình tiến về phía trước sẽ có người khác thuộc về mình mừ ^^!
    Bạn chưa đọc nên nói có gì sai mong mọi người thông cảm ^^!

    Thích

Biểu cảm cho comment: [̲̅$̲̅(̲̅ιοο̲̅)̲̅$̲̅] ≧▽≦ (─‿‿─) ✿◕ ‿ ◕✿ ❀◕ ‿ ◕❀ (ノಠ益ಠ)ノ (◡‿◡✿)  (✿◠‿◠) ≥^.^≤  (>‿◠)✌ ٩(●̮̮̃•)۶ ≧◠◡◠≦✌  ≧'◡'≦  ≧◔◡◔≦  ≧◉◡◉≦ ≧✯◡✯≦  ≧❂◡❂≦  ≧^◡^≦  ≧°◡°≦ ᵔᴥᵔ  (°⌣°)  ٩(^‿^)۶ ٩(͡๏̮͡๏)۶ (>‿♥)  ♥‿♥ (▰˘◡˘▰)  ಠ_ృ ಥ_ಥ ►_◄ (╥﹏╥) ( つ﹏╰) (─‿‿─) ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ▧.▨ (*^ -^*) •(⌚_⌚)• (-’๏_๏’-) 囧