Bình luận tiểu thuyết · Giới thiệu sách hay

Trầm hương uyển – Bộ Vi Lan

47732_0_slide_01

Biết Bộ Vi Lan không lâu, tác giả cũng chẳng nổi tiếng nhưng mình dần dần bị chinh phục bởi ngòi bút và không gian ở mỗi tác phẩm. Khoan hãy nói về Trầm Hương Uyển, trước tiên phải kể về Bộ Vi Lan. Hoa Ban còn nợ đọc giả bài review “Tình yêu nơi đâu” dự tính rất rất dài, phải chi viết xong bài đó trước thì tốt rồi!

Bộ Vi Lan có một phong thái khó mà lầm lẫn với người khác. Truyện của cô giống như thước phim nhựa cũ, một thềm đá rêu xanh hay chiếc tách sứ mẻ miệng. Giọng văn man mác buồn, thấp thoáng suy tư, nặng trầm tiếng lòng. Ở đó, tình yêu và hiện thực luôn vẫy vùng muốn giải thoát cho nhau. Ở đó, người ta khát khao từng hạnh phúc bé nhỏ. Ở đó, người ta học cách bỏ qua tham vọng để tìm lại chính mình. Ở đó, chợ đời là nhà trường nhân từ mà tàn nhẫn nhất dạy họ sự trưởng thành và vượt qua bể dâu…

Đọc văn của Bộ Vi Lan là đọc chậm, nhẹ nhàng nghiền ngẫm, sự qua loa hay bất cẩn sẽ giết chết cái hồn trong quyển sách. Vì vậy, các bạn đừng nói với Hoaban truyện chán quá, chậm quá, rối ren quá hay nhạt quá, có thể bạn đã đọc sai cách hoặc do mắt thẩm mĩ Hoaban chưa cao, chỉ đòi hỏi ở mức tầm tầm này thôi.

Văn của Bộ Vi Lan dễ chịu hơn Phỉ Ngã Tư Tồn, Đồng Hoa hay Nhất Đô Quân Hoa, cô ấy sẽ đem đến kết thúc hạnh phúc, cô ấy cũng ra sức giày xéo bạn nhưng không giẫm nát tia hy vọng cuối cùng. Trong mỗi dòng văn có sự hoài niệm quá khứ, bâng khuâng hiện tại, lo lắng tương lai, chút tâm tư như tiếng thở dài, lại thêm chút hương vị bất mãn với đời nhưng không oán thù đời. Theo mặt bằng chung, mình cảm thấy nên xếp Bộ Vi Lan lên bậc cao hẳn hoi, tách biệt với kiểu cách ngọt ngào bông đùa, rẻ tiền và giải trí.

Tình yêu nơi đâu

Truyện của tác giả thường dài, cầu kì và dụng tâm. Hãy kiên nhẫn! Viết review cũng khá mệt mỏi, giống như tình trạng đình trệ không giới hạn của “Tình yêu nơi đâu”. Thực sự là không biết bắt đầu từ đâu, nói bao nhiêu cho hết, diễn tả bao nhiêu cho vừa… có quá nhiều vấn đề đặt ra trong cuốn sách, nó không đơn thuần là một tiểu thuyết diễm tình ủy mị mà bao hàm cả những nan giải của xã hội và thời cuộc. Dõi theo bước chân của nhân vật, bạn sẽ được ngắm cảnh đẹp và cảnh lầm than. Xin hãy chậm rãi để nhìn thấu con người trong trang sách, nghĩ xem vì sao họ quyết định như vậy, làm được như thế, tâm lý trong truyện không phải bao giờ cũng logic nhưng phần lớn khá thuyết phục và hấp dẫn.

Nói là nói vậy nhưng đọc giả đừng lo ngại tác phẩm quá u uất hay nặng nề. Truyện của Bộ Vi Lan làm khó chúng ta phải chậm và ngẫm nhưng lại hào phóng ở điểm biết xu nịnh cảm xúc đọc giả. Tôi thích chất nồng nàn trong mỗi dòng yêu, thích sự hài hước cứ như tùy tiện mà không dàn dựng, thích những đoạn tâm lý mâu thuẫn mà hài hòa lạ… Qúa nhập tâm, tay cầm điện thoại hơi run rẩy, Kindle cũng nghiêng nghiêng theo… trời ơi, sao lại có thứ độc chết người như vậy? Cảnh nhạy cảm phải đọc thật chậm, tưởng tượng thật tỉ mỉ… rồi bạn sẽ thấy tim đập nhanh hơn dù câu chữ chẳng mấy rõ ràng. Lưu ý là đừng xem khi ngồi với gấu nhé, Hoaban bị hố thảm lắm đấy!!!

“Trầm hương uyển” không hoàn chỉnh bằng “Tình yêu nơi đâu”, cho nên mình mới viết bài review này trước. Cũng là hai quyển nhưng vẫn thấy thiếu, đọc không sướng đủ. Trầm hương uyển xoay quanh câu chuyện tình cảm nhiều hơn những vấn đề xã hội, không lắm nhân vật và nhiều nan giải như Tình yêu nơi đâu. Tóm lại nó giống-ngôn-tình hơn, không quá tham lam viết về thời cuộc và chính trị. Cho nên ai chưa từng xem truyện của tác giả thì đọc bộ này trước là hợp lý!

b60fd269fb76d846a80d171be0843f78

Ở Tế Thành có con hẻm Chu Tước nhìn ra dòng Thanh Thủy. Con hẻm này tồn tại từ thời Mãn Thanh, dù bị vùi dập trong nghèo khó nhiều thế kỉ nhưng nó vẫn lưu giữ những nét cổ kính của một thời vàng son lịch sử. Dòng sông có cái tên đẹp, ngày xưa nó cũng rất đẹp nhưng tiếc thay, sự chuyển mình nóng vội của xã hội đã cướp đi dòng nước lành. Thanh Thủy đen ngồm và lềnh bềnh rác, cái mùi bần hàn bám vào hơi thở con người, lâu dần thành quen…

Trần Uyển không sinh ra ở đây, chỉ là số phận lênh đênh kéo cô đến cái xứ này, ai ham thích con hẻm tồi tàn và dòng sông ô nhiễm chứ? Bài học đầu tiên cuộc đời dạy cho cô: biết chấp nhận và bước tiếp! Những giấc mơ thuở bé về mái nhà có cha có mẹ, về một bữa cơm lành canh ngọt đã xa rồi. Mẹ mất, bố tự tử, cô thành trẻ mồ côi. Thân thuộc không đủ hy sinh và bao dung, chỉ có người cậu chất phác cơ cực muốn cưu mang cô. Trần Uyển tìm thấy may mắn trong bất hạnh, ít ra cậu mợ là những người sẽ cho cô gia đình mới, cơm ngon áo đẹp thì không thể những đủ ăn có mặc là tốt rồi.

Cởi bỏ chiếc váy sang trọng, nàng công chúa hóa thành lọ lẹm. Ngôi nhà cũ nhưng không dột, sống vất vả nhưng không cùng đường, thích nghi là thiên phú trời ban cho cô. Trần Uyển lớn lên trong con hẻm Chu Tước, sự huyền bí ngàn xưa nào đó ở chốn chật chội này đã hun đúc cho cô lòng gan dạ và kiên cường, nuôi lớn nàng thiếu nữ đẹp đến không thật. Con gái nhà nghèo có khuôn mặt đẹp không phải chuyện tốt, lấy chồng giàu sẽ bị gọi là hồ ly, lấy chồng nghèo thì người ta không dám cưới. Con gái nhà nghèo quá đẹp là bất hạnh, nơi chốn lui về chỉ có những khu xó xĩnh như hẻm Chu Tước, mà ở đó côn đồ và háo sắc luôn chực chờ. Trần Uyển quá đẹp là không may, bởi vì vô tình cướp mất hồn Tần Hạo, đánh thức sự cuồng vọng trong bản chất điên rồ của hắn.

4ed3caf604f0457fea05ec61873143ad

Khi ánh hoàng hồn trải lên đôi bờ Thanh Thủy, cô đứng bên khung cửa sổ ố vàng, là chân dung đóng vào khung ảnh rêu xanh, rã rời gạch bụi. Mắt nàng có cả ngàn vì sao, chiếc cổ kiêu hãnh như hoa loa kèn, trắng ngần như tuyết lê đầu xuân… sao lại như vậy? Giữa nền màu xám xịt tồi tàn lại hiện ra một loài cây đẹp lạ, Tần Hạo không thở nổi. Kể từ lúc ngơ ngẩn bắt gặp bức tranh này, anh đã mang trọng tội.

“Biết vì sao chuyện bán buôn của nhà cô không tốt không? Người phục vụ không được xấu, xấu quá làm ảnh hưởng khẩu vị của khách nhưng cũng không được đẹp quá, đẹp quá làm người ta mãi lo nhìn, ăn uống gì được nữa?”

Hoa đẹp ai không thích? Tần Hạo thích mê mệt, đơn thuần như con ong muốn gặm nát lưới gai, muốn khoét thủng lồng kính để hút hết giọt mật thơm nồng. Chú ong say vị ngọt, ngủ quên trong đài hoa. Khi tỉnh lại nó bỗng nghĩ không bao giờ bay đi nữa, nó ghen tuông không muốn phấn của nàng gieo vào nhụy hoa khác. Nó làm con ong không chịu thực hiện sứ mệnh trời sinh, không chịu trở về tổ, bỏ hàng ngũ, tình nguyện canh giữ bông hoa cho tới khi tàn… Còn nó, nó sẽ đói khát dần mà chết chung một chỗ!

Tần Hạo biết cô đẹp thì kẻ khác cũng biết, Tần Hạo khát vọng thì kẻ khác càng thèm thuồng hơn. Tình yêu của Phương Tồn Chính bình tĩnh hơn anh nhiều, tôn trọng và nâng niu hơn anh nhiều. Giữa họ có những năm tháng tuổi thơ và tình nghĩa. Nếu trời không đùa người, có lẽ Phương Tồn Chính và Trần Uyển sẽ tìm thấy một bến đỗ bình yên. Tôi rất thiện cảm với nam phụ, dứt khoát mà chân thành, tự chủ và không bi lụy, đàn ông phải như thế, không phải là nam chính thì tuyệt đối đừng si tình, tác giả họ chẳng thương! ==

Kẻ trời đánh chen chân vào trật tự nhân quả chính là Tần Hạo. Anh ngang như cua, điên như bò húc, dai như đĩa, mà còn liều mạng như loài thiêu thân. Thật lòng chả muốn so sánh Tần Hạo với chủng tộc khác loài người nhưng không tìm ra cách hình dung nào khác. Nếu là hổ, anh tuyệt đối là con hổ nhỏ nhen nhất. Nó nhìn chăm chăm từng ngọn cỏ trong lãnh thổ của mình, giun cũng xéo đi chỗ khác, đừng ở đây đào bới. Và giống-cái-nhà-nó là cấm kỵ của cấm kỵ, nó sẽ lồng lộn cắn chết cả sư tử nếu gã dám mơ tưởng đến nàng.

“Mày cho cô ấy uống thuốc gì?”

“Thuốc lắc, thêm ít bột ketamine… không dễ để làm được…”

“Thằng chó chết, đụng tới người của tao. Thằng khốn, tao giết mày!!!”

Tần Hạo gần ba mươi rồi, sớm đã qua cái thời nam sinh hoocmôn chưa cân bằng, gia cảnh rèn luyện cho anh sự bình tĩnh và ngụy trang của nhà chính trị… nhưng, tất cả thất bại trước một người – tên là Trần Uyển. Từ khi bị đàn em của Phương Tồn Chính đánh cho hộc máu, anh đã biết mình tiêu rồi, thể xác không thấy đau vì tất cả dây thần kinh chỉ tập trung quan sát cô. Mỗi cái chau mày, mỗi sự lo lắng… cho dù vì Phương Tồn Chính anh cũng vui. Khổ thật, đời anh tiêu rồi, làm thiếu gia họ Tần không chịu, bỏ Bắc Kinh lộng lẫy mà lầm lũi ở cái xứ Tế Thành này, ăn vụn đồ của người ta rồi bị hội đồng. Đáng buồn hơn là phải nịn không cắn trả, cô ở đây anh sẽ chịu thiệt một chút, không sao, không sao…

1340723955_ng

Đôi khi yêu một người là chuyện của cá nhân, không ai có trách nhiệm phải đền đáp lại. Tưởng Tiểu Vi có thể thấy, Diệp Thận Huy có thể hiểu, Tống Thư Ngu thở dài lắc đầu… nhưng Trần Uyển, cô không có nghĩa vụ phải mở lòng với kẻ vốn không thuận mắt. Cha cô cả đời vì vợ con, lận đận trên đường quan chức để rồi tuyệt vọng gieo mình xuống mấy tầng lầu. Cô là con gái của ba, cô tin ông, yêu ông, cho dù người ta tìm ra bao nhiêu tiền bẩn và vật chứng, cô vẫn giữ niềm tin ấy. Quan trường xưa nay có bao giờ quang minh? Từ cuộc sống giàu có rơi xuống bần hàn, cô đã rạch ròi bản thân với thế giới của anh. Trong mắt cô, Tần Hạo hay Hồng Kiến Học đều cùng một giuộc. Kẻ trước bỏ thuốc, kẻ sau cứu giúp rồi cưỡng đoạt, thằng nào tốt lành hơn thằng nào?

Con người có ý chí nên tình dục đối với họ thiêng liêng như nghi lễ, đặc biệt là một cô gái như Trần Uyển. Mười chín đôi mươi, vừa bước ra đời, cô đã rất kiên cường để không tìm cách giải thoát như cha. Bố mẹ không mua phần mộ nào ở bên họ cả, chứng tỏ họ không muốn cô đi cùng. Tần Hạo khốn nạn, anh biến ảo tưởng về lần đầu tiên của cô thành cơn ác mộng. Anh đã tự chủ vào lúc cám dỗ nhất nhưng lại sai lầm khi mình tỉnh táo nhất. Khởi đầu không phải một tình cảm trong sáng, nó bị chi phối bởi dục vọng và lòng chinh phục, để rồi anh phải trả giá rất đắt, rất đắt sau này…

Ông nội Tần đã nói, Tiểu Ngũ là đứa hiếu động, bướng bỉnh lại bất kham. May là thói phá phách của anh chưa gây ra thảm họa nào lớn, sai lầm duy nhất ở đời chính là Trần Uyển…

“Đừng bảo mẹ có cái nhìn phiến diện về người khác, cảnh nghèo là do trời định, không oán người được, bản thân có thể thay đổi. Nhưng muốn thay đổi cuộc sống thì không được dùng thủ đoạn, nó quen con lúc bao nhiêu tuổi? Mười chín, hai mươi? Nhỏ tuổi vậy mà đã…

“Mẹ!… Lần đầu tiên, là con cưỡng bức cô ấy!”

Là con, là con… mẹ đánh giá con gái người ta mà không nhìn rõ con trai mẹ đi. Phải, cô còn nhỏ, mười chín hai mươi, anh tội lỗi nhiều hơn tóc trên đầu. Mẹ xét nét, soi mói người ta mà không biết rằng con trai mẹ đã làm gì, đã khốn nạn thế nào, tổn thương người khác ra sao. Khế ước ba năm và lời thề “lưu lạc sinh nhai” để đổi lấy một cơ hội bù đắp, anh cũng quẫn lắm rồi, ba năm sau đếu vẫn không khiến cô yêu mình thì có buông tay được không?

“Sợ anh à? Đừng sợ anh, đừng xa lánh anh… Anh yêu em, yêu thật mà…”

Trần Uyển không tin, không thể ép cô tin vào lời ngọt đầu môi ấy. Đầu tàu đã chệch ray, toa tàu phía sau không thể đi đúng hướng. Xin đừng lấy lý do “yêu” để xảo biện cho tội ác của mình, tình cảm vốn thuần lương, người đem nó ra bóp méo sẽ biến nó thành một thứ rác rưởi không hơn. Đừng trách Trần Uyển lạnh lùng và quyết tuyệt, cô chỉ là cô gái nhỏ, sống trong góc cạnh của riêng mình, không được phép đòi hỏi cô sự cảm thông và tha thứ, cô có quyền hận anh cả đời, ngược anh cho hết truyện, miễn tác giả cho phép! ==

tre1baa7m-hc6b0c6a1ng-uye1bb83n-t-1

Dõi theo tập 1 rồi tập 2, bị bào mòn và xoa dịu với một Tần Hạo học cách yêu và sống. Anh trưởng thành trong tuổi tác nhờ cha mẹ sinh dưỡng, trưởng thành lần nữa trong tâm hồn là nhờ cô. Bao giờ cũng vậy, hãy cho đi rồi mới mong nhận lại. Từng giọt, từng giọt thâm tình, chảy mãi cũng có ngày thành bốn bể. Giữa họ có lúc vui lúc buồn, lúc ổn định lúc bấp bênh. Ba năm không quá dài, nó đủ mài giũa một Tần Hạo hổ báo thành chú mèo nhà, cũng mài giũa Trần Uyển cố chấp thành người biết co biết dãn… Sóng gió còn đấy, hết lớp này sẽ tới lớp kia nhưng chỉ cần họ tin nhau, vị tha nhau, nương tựa vào nhau thì con tàu không bao giờ là Titanic.

Hẻm Chu Tước bốn năm sau không giống xưa. Trần Uyển và bà con dời đi tái định cư, để lại tiếc nuối, kỉ niệm và hoang phế… Dòng Thanh Thủy giờ này đẹp lắm, sông nạo vét trả lại dòng nước lành. Ngôi nhà của cậu mợ ngày xưa trùng tu đổi mới, cổ kín và bí ẩn như một cõi vọng về. Là Chu Tước của ngàn năm, là con phố cổ bếch màu lịch sử! Nếu Trần Uyển không quá thờ ơ, có lẽ cô sẽ nhớ ra rất lâu, rất lâu ngày trước, từng có một người hứa với cô rằng: “Chu Tước sau này sẽ khác, Thanh Thủy sau này sẽ khác.” Là hẻm nhỏ chứa hồi ức của bà nội Tần, là mối tình khắc cốt ghi tâm của anh… Tần Hạo không để nó chết. Anh sẽ nhớ mãi hình ảnh cô gái nhỏ đứng buồn bên song cửa, Thanh Thủy hoàng hôn cháy đỏ, tường đá rêu phong mạ lên tâm khảm một lớp xanh rì…

Là ở đó, tôi nhìn thấy em.

Là ở đó, trái tim này lỗi nhịp.

Tôi không phải một người tốt nhưng không phải gã hèn.

Tội lỗi tôi gieo dùng hết đời để trả.

Không dám thề hẹn sông cạn đá mòn, tôi chỉ hứa dòng Thanh Thủy trong xanh thấy đáy…

Hẻm Chu Tước này có bóng người ấy, là vợ tôi yêu, là con tôi nhớ, là cõi quay về…

 

P/S: Lâu rồi ko viết review, cảm giác như đã lụt nghề ==

 

Bài liên quan: REVIEW TỔNG HỢP

29 bình luận về “Trầm hương uyển – Bộ Vi Lan

  1. Thề kh phải bốc phét, thì đây là lần đầu tiên tôi đọc hết một cái bài riview nó dài dư lày luôn. Đọc xong chắc tui không cần đọc truyện nữa luôn quá, vì tui hiểu quá, nhập tâm quá tr, mắt tui còn rưng rưng nữa chứ. Chúc bạn review sau này trở thành giáo viên dạy văn hay nhà văn hoặc một biên kịch nổi tiếng. Quá tài năng quá tuỵt zời, 10d, chank kiu bạn rất nhiềuuuuuu

    Thích

  2. Cho mình hỏi, bộ này Phán Phán có phải là con của Tần Hạo không và ở đoạn nào vậy? Mình cảm thấy, nếu chỉ đọc 1 bộ nàu của tác giả thì một số tình tiết và nhân vật chưa được giải quyết rõ. Cảm ơn bạn.

    Thích

    1. Là sao bạn? Trầm hương uyển là 1 bộ truyện trọn vẹn có 2 tập. Tác giả ko biết thêm truyện nào liên quan nữa. Còn về tình tiết mình nhớ ko rõ nữa, Phán Phán là bé nào ấy nhỉ? Nam chính và nữ chính happy ending, có 1 đứa con trai thôi. Anh ko có con rơi con rớt với ai nữa đâu bạn.

      Thích

  3. Chào Hoa Ban, mình biết đến bạn trong một lần tình cờ ngồi tìm truyện ngôn tình hay để đọc. Vô tình đọc được những bài review tuyệt vời của bạn, tim mình rạo rực y như lần đầu được nắm tay bởi một người khác giới. Hoa Ban viết những bài cảm nhận quá xuất sắc, xuất sắc đến nghẹt thở! Cho đến bây giờ cái danh sách những bài review của bạn đã trở thành thước đo chuẩn mực để thỏa mãn cơn đói truyện của mình. Giữa những cốt truyện càng ngày càng nhàm chán và đi vào lối mòn thì những bài cảm nhận sâu sắc của bạn đã như một con thuyền Noah cứu vớt cho những tâm hồn yêu thích văn học của tụi mình. Hay lắm, thắm lắm Hoa Ban ơi! Mình đã từng nghĩ rằng người viết ra được những dòng cảm xúc dạt dào mà không lê thê này tại sao lại không tự sáng tác nhỉ????
    Rồi cũng với sự tò mò đó đã đẩy đưa mình đến với Phù Dung Trì mới lạ và đầy chất thi ca thấm đẫm vào từng câu chữ. Đọc Phù Dung Trì xong mình muốn nâng bạn lên ngang tầm với Đồng Hoa luôn rồi( sợ là mình còn say bạn hơn nữa ấy chứ!), cách bạn phân đoạn cho truyện theo lời kể của từng nhân vật làm mình thấy thích vô cùng, mới lạ nhưng cũng hay đến lạ. Mình phục bạn sát đất luôn đấy!
    Hôm nay rảnh rỗi lại vào nhà của Hoa Ban tìm kiếm chút mộng mị của ngôn tình lại một lần nữa vô tình đọc được bài cảm nhận của truyện Trầm Hương Uyển. Hoa Ban tin không mình đọc nghiền ngẫm từng câu từng chữ của bạn như đứa dỡ hơi luôn, vừa đọc vừa ngẫm vừa muôn ghi nhớ lại hết những câu từ bạn viết. Sao mà hay và đầy cảm xúc đến thế! Mình thật sự không biết diễn tả cái cảm giác hâm mộ của mình đối với bạn như thế nào cho bạn có thể hiểu được nữa, chỉ biết rằng mình say văn của bạn rồi.
    Chúc Hoa Ban sẽ tiếp tục phát huy và tỏa sáng trong văn đàng nhé!

    Đã thích bởi 1 người

  4. Chào chị, lần đầu tiên e viết com cơ mà e đọc review của chị mà tự nhiên thấy như kiểu đã đọc đã ngấm xong cả bộ này. Có một cảm giác xuyên suốt trong e, hơi có nỗi buồn man mác, nhẹ nhàng mà day dứt. Thực sự là một review đáng đọc nhưng e cũng quyết không nhảy hố truyện này vì không thích cái cảm giác buồn ( つ﹏╰).
    Cảm ơn chị đã dành thời gian viết review chia sẻ với mọi người.

    Đã thích bởi 2 người

  5. Hic! Bạn viết review hay quá! ≧▽≦ Tự dưng hôm nay dạo dạo phát hiện ra chỗ này, đọc thích quá đi!!! Mong được đọc nhiều bài review hay như vậy nữa. Thanks Hoaban!

    Đã thích bởi 1 người

  6. ss ạ, e nói thật, nhiều khi e thích ngồi đọc review của ss hơn đọc truyện TTxTT e k định đọc truyện của Bộ Vi Lan đâu vì e sợ truyện ngược lắm, đọc mệt kinh dị nhưng vẫn nghiền = hết cái review của ss TTxTT

    Thích

  7. Phải nói rằng văn phong cuả Hoa Ban càng ngày càng cao tay toàn nhũng từ ngữ lạ ý nghiã xúc tích lâu lâu đoc reivew đúng là mở mang đc đầu óc và kiến thức

    Đã thích bởi 1 người

  8. Hay qúa nàng ơi, nữ chính bị ngc ta thấy đã nhiều nhưng nam chính ăn ngc hơi bị it. Thêm anh Tần này vào bộ sưu tập, đọc luôn!

    Thích

  9. Mình thực sự ấn tượng với tác giả Bộ Vi Lan khi đọc “Tình yêu nơi đâu”, một câu chuyện dài cả về thời gian và nội dung của nó. Nhiều người cho rằng bộ truyện này hơi dài dòng nhưng mình thấy thực sự hay và sâu sắc. Đúng như bạn nhận xét, giọng văn của Bộ Vi Lan thật dễ chịu nên mặc dù truyện của cô ấy rất nặng về nội dung nhưng lại làm cho người đọc thật sự thấy cuốn hút. Sau đó mình còn đọc “Sự nhầm lẫn tai hại” của cô ấy nữa và cũng không ngờ cô ấy lại có thể viết truyện hài hước như vậy :).
    Lần này vừa nhìn thấy “Trầm Hương Uyển” của cô ấy là mình “chiến” luôn. Đọc xong truyện, rồi lại đọc review của bạn mình thật sự cảm động. Cám ơn bạn đã viết những dòng cảm xúc về truyện hay như vậy. “Trầm Hương Uyển” thật sự không sâu sắc như “Tình yêu nới đâu”, nội dung của truyện hơi giống với “Cuộc gặp gỡ chí mạng” nhưng Bộ Vi Lan vẫn không làm cho mình thất vọng. Hy vọng sẽ được đọc thêm nhiều truyện của cô ấy nữa.
    Mình viết nhiều quá rồi. Chờ đợi review “Tình yêu nơi đâu của bạn”.

    Thích

  10. nói thật là đọc review của Hoa Ban xong em lại không muốn đọc truyện nữa vì review của chị đã bao hàm tất cả nội dung của truyện rồi. Tình cảm, suy nghĩ, cảm xúc, cách làm người đều được chị tóm gọn lại và truyền đạt đầy cãm xúc. Vì vậy có rất nhiều truyện em đọc ở review của chị nhưng lại không hay và không cảm nhận được như văn phong của chị nên em hơi thất vong. Đây là một lời khen nên mong chị đừng buồn, cảm ơn về những bài review của chị.

    Thích

  11. Cảm ơn em, bài viết rất hay, phải nói là rất feeling. Có lẽ đây là review hay nhất từ trước đến nay của em, cảm giác đọc rất tới, tới về cả mặt cảm xúc lẫn ngôn từ, và chạm tới cả xúc cảm của người đọc nữa ^_^

    Thích

  12. Mình vừa đọc truyện này xong, hay quá. Cảm ơn Hoa ban nhé ^^
    Cơ mà thấy nam chính bị ngược như thế là đúng tội rồi, ko oan đâu :v

    Thích

  13. Lục nghề gì chứ, thực sự càng ngày càng thích đọc review của Hoa Ban, chốc chốc lại lết qua đây xem có review mới nào không. Chưa nói tới nội dung, chỉ riêng văn phong đã thấy hay hơn rồi.

    A, bộ này ngược, đúng ra sẽ không đọc đâu, nhưng mà nghiền review của Hoa Ban xong thì lại không nỡ buông tay với bộ này. Đợi lúc rảnh hơn phải đọc mới được. Cả bộ “Tình yêu nơi đâu” nữa. Review một, PR 2, cũng phục Hoa Ban quá đi :))

    Cám ơn Hoa Ban đã review và giới thiệu nhé.

    Thích

  14. cái review này hay hẳn, rất thấm,mấy cái review trc, e xl chứ ví như cái review tư niệm hành thành 😦 e thấy mở đầu thì hay nhưng phần sau lại hơi trúc trắc, nhạt dần.
    còn bài này, chưa đọc truyện nhưng chị làm em thôi thúc muốn đc đọc ngay tức khắc, tỉ như lâu lắm rồi mới lắng đc vs 1 câu chuyện như vậy, theo lời văn của chị mà em như tưởng tượng ra con sông Thanh Thủy, cô gái xinh đpẹ ngồi bên cửa sổ và 1 chàng trai ngơ ngác cố chấp nhìn si mê..
    buổi tối gựm nhấm bài review của chị, trời mưa, thật là bâng khuâng quá đi

    Thích

Biểu cảm cho comment: [̲̅$̲̅(̲̅ιοο̲̅)̲̅$̲̅] ≧▽≦ (─‿‿─) ✿◕ ‿ ◕✿ ❀◕ ‿ ◕❀ (ノಠ益ಠ)ノ (◡‿◡✿)  (✿◠‿◠) ≥^.^≤  (>‿◠)✌ ٩(●̮̮̃•)۶ ≧◠◡◠≦✌  ≧'◡'≦  ≧◔◡◔≦  ≧◉◡◉≦ ≧✯◡✯≦  ≧❂◡❂≦  ≧^◡^≦  ≧°◡°≦ ᵔᴥᵔ  (°⌣°)  ٩(^‿^)۶ ٩(͡๏̮͡๏)۶ (>‿♥)  ♥‿♥ (▰˘◡˘▰)  ಠ_ృ ಥ_ಥ ►_◄ (╥﹏╥) ( つ﹏╰) (─‿‿─) ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ▧.▨ (*^ -^*) •(⌚_⌚)• (-’๏_๏’-) 囧