Bình luận tiểu thuyết · Giới thiệu sách hay

Thiên sơn mộ tuyết – Phỉ Ngã Tư Tồn

Là bởi… “anh yêu em”…

Thành thật thú nhận với các bạn, đầy là bộ truyện đầu tiên của Phỉ Ngã Tư Tồn mà tôi dám đọc từ đầu tới cuối. Vì sao là câu truyện này? Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là cơ duyên. Từ khi biết đến bộ phim Sealed with a kiss với sự diễn xuất không thể chê trách của dàn diễn viên tiêu chuẩn, tôi biết mình sẽ phải chấp nhận đọc quyển sách này một lần.
Tôi nghe tên tác phẩm từ lâu, bởi vì người mẹ sinh thành ra nó là “bi tình thiên hậu” nên thật sự sợ hãi, sợ cái tính nết của đứa con mang dòng máu “mẹ kế”, không khéo nó sẽ dày xéo ruột gan tôi, làm tôi hoài nghi về thế giới quan của mình và mất niềm tin vào truyện cổ tích.
Thật ra số người đọc được ngôn tình SE và OE khá ít so với người thích HE, thích vui nhộn hài hước hay kiểu lãng mạn bay bổng đến phi thực tế. Bạn cần một trái tim sâu sắc, một tâm tồn đủ trải nghiệm để gánh chịu cú sốc của tấn bi kịch. Đọc một câu chuyện buồn và bạn khóc, điều đó không có gì đặc biệt. Chỉ khi bạn đọc một chuyện buồn tới mức không khóc được, để tất cả nổi niềm chìm vào hoài niệm và hàng vạn câu hỏi vì sao.
Vì sao họ yêu nhau?
Vì sao họ hận nhau?
Vì câu chuyện lại có cái kết như thế?
Hóa ra bi kịch lại hiện thực và gần gũi hơn hài kịch. Bởi vì cuộc đời này theo dòng chảy của xã hội đầy rẫy nổi cảm dỗ và dụ hoặc, mỗi con người bạn bắt gặp trên phố đều có câu chuyện riêng của mình. Khi cuộc sống khép lại ai cũng có quyền ôm theo một lần ân hận, một niềm tưởng nhớ hay nổi bâng khuâng mãi không có lời đáp về một người, một mối tình hoặc đơn giản là một ánh mắt hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
Thiên sơn mộ tuyết – ngay từ cái tên thôi cũng đủ khiến tôi thấy buồn miên man.
Thiên sơn mộ tuyết – nơi nào đó có nghìn ngọn núi cao, trắng xóa màu tuyết chiều. Tuyết chiều là tuyết muộn, màu trắng của nó không đơn thuần là trắng mà còn chuốm màu hoàng hôn, chực chờ bóng tối.
Thiên sơn mộ tuyết – thuở xưa từng có ai đó chia tay nhau trong khung cảnh thế này, non cao thấm màu sầu bi, tuyết lạnh phủ đầy ly biệt…
Mạc Thiệu Khiêm – Tiêu Sơn – Mộ Vịnh Phi – Đồng Tuyết, bốn con người đã tạo nên một “thiên sơn mộ tuyết” sừng sững giữa cuộc đời, họ đều là nạn nhân của vận mệnh, đều giống lũ cá nhỏ trên đại dường, bị cuốn theo dòng biển chảy khi nóng khi lạnh, không hề biết mình sẽ bơi đến châu lục nào, vùng đất nào…
Trong các nhận vật chính, người khiến tôi hiểu rõ nhất là Đồng Tuyết vì cô là người dẫn chuyện, cũng là người kết thúc câu chuyện. Người khiến tôi tiếc nuối nhất là Tiêu Sơn, bởi vì anh đem tới một First Love quá đẹp, tựa như đóa hoa hồng đã ủ trong khối nhựa thông, mãi mãi không phai tàn nhưng mãi mãi cũng không thể xòe thêm một cánh. Người khiến tôi khó hiểu nhất, mơ hồ nhất là Mộ Vịnh Phi. Rốt cuộc sống 30 năm qua cô ấy đã làm gì? Đã theo đuổi cái gì? Đã đánh đổi thứ gì và giành được thắng lợi nào chưa? Chợt nhớ tới có một lần cây bút Thị Đinh Nhu đã khiến nhân vật Thái Hồng nhìn sao trời mà tự hỏi: “Ý nghĩa đời người là gì?”. Thái Hồng không biết và cô dễ dàng tha thứ cho thiếu sót đó. Sống giữa thành phố phồn hoa, với bộn bề lo toan tính và tham vọng, con người thường lạc lối. Mộ Vịnh Phi mãi leo lên một chiếc thang mưu cầu hạnh phúc nhưng cô không biết thang ấy đã đặt sai bức tường.
Và cuối cùng, nhân vật làm tôi đau nhất, làm tôi cảm thương trong nổi bất lực, làm tôi phải ném giọt nước mắt mà khép lại quyển sách – người đó không ai khác ngoài Mạc Thiệu Khiêm!
Anh tựa như một chiếc rương khóa kĩ và chìa khóa thì ném vào tận sâu ngõ ngách trái tim. Tim đó không phải tim anh, là tim của Đồng Tuyết! Anh biết rằng cô ấy sẽ không bao giờ bận tâm đến một vật thể bé nhỏ cố tình lẫn trốn trong quả tim mình. Anh gửi bí mật vào đấy, nơi an toàn và thân thương nhất, nơi không bao giờ cho nó cái quyền hé mở…
“Tôi đối với em không tốt, tôi biết chứ.
Bởi rằng tôi không thể nào đối tốt với em.
Đối tốt với em chỉ một chút thôi, tôi sẽ lại nghĩ đến bố ruột mình. Đối tốt với em chỉ một chút thôi, em sẽ luôn cười với tôi.
Một khi em cười, tôi cảm thấy tim mình sắp tan ra đến nơi rồi.
Tôi sợ thứ cảm giác này, nó đại diện cho mất mát trống rỗng, đại diện cho yếu đuối. Thế nên tôi thà rằng tệ với em một chút, cứ thế em đối với tôi, cũng sẽ tệ bạc hơn bao nhiêu.”

Anh đối với Đồng Tuyết không tốt, anh biết chứ. Anh yêu cô hơn bản thân mình, anh cũng biết chứ. Thật ra ngày từ phút đầu, Mạc Thiệu Khiêm đã thất bại. Anh yêu phải người không nên yêu, từng chút một chìm sâu, từ từ lãng quên cả chính mình.
Mạc Thiệu Khiêm là con người mâu thuẫn, yêu không được, ghét không xong. Anh lấy lý do “trả thù” để biến thành thành loài ma quỷ. Nhưng mà suốt 3 năm qua, liệu anh có đang trả thù hay chỉ là từng chút nhấp nháp nổi đau của tình yêu tuyệt vọng?
Anh cứ như kẻ “bên cạnh thiên đường”. Chỉ cách Thiên Đường một chút xíu thôi và cũng cách Địa Ngục một khoảng như thế… Sau những lần làm Đồng Tuyết tổn thương, có ai biết được người đau hơn vẫn là anh. Một cơn tức giận khiến anh nhẫn tâm đẩy cô ngã xuống giường, những mảnh thủy tinh cấm vào da cô, cũng là cấm vào tim anh. Cô bị thương nặng nhưng ít nhất cô cũng có quyền khóc, có quyền đổ lỗi, có quyền bày tỏ. Anh ôm cô chạy vào bệnh viện, mảnh thủy tinh mỗi phút mỗi giây đâm sâu hơn nơi lòng bàn chân. Anh đã dùng đôi chân ấy bế cô đi, thầm lặng tìm cho mình liều giảm đau mạnh nhất. Thấy chưa? Có lần nào Đồng Tuyết tổn thương mà Mạc Thiệu Khiêm bình an đâu? Anh chỉ có cách tỏ ra vô sự, phía sau bóng lưng lạnh lùng ấy có mấy nghìn, mấy vạn yêu thương? Mấy triệu, mấy tỉ bí mật?
Tôi luôn muốn biết anh nghĩ gì khi một mình giam trong phòng tối nhớ về con chó Đáng Yêu vừa chết đi?
Anh nghĩ gì trong những đêm không ngủ, ôm cô và nhìn trần nhà?
Anh nghĩ gì khi đặt chiếc điện thoại sẽ không bao giờ bị cô phát hiện vào đáy va li?
Con người anh cũng tựa như loài hoa Phong Tín Tử.
Khi hoa màu hồng đào, đó là tình yêu nhiệt thành
Khi hoa màu xanh dương, anh đang vì cô mà ôm niềm sầu muộn.
Khi hoa màu trắng tuyết, anh đứng trước mặt cô mà không dám thốt lên lời yêu
Khi hoa màu tím, đó là anh đang nói “xin lỗi”.
Hoa phong tín tử ba năm qua vẫn mỗi ngày có mặt trong phòng Đồng Tuyết. Mỗi ngày luôn là màu tím, mỗi ngày anh ở nơi nào đó đang xin lỗi cô.
Xin lỗi vì anh không thể tốt với em hơn. Xin lỗi vì anh không để em cười quá nhiều. Xin lỗi vì anh đã cố tình chen ngang vào cuộc đời tuổi 21 vừa chớm nở. Xin lỗi vì anh yêu em!
Tình yêu giống như hoa anh túc – đẹp và độc.
Thuốc phiện anh đã cai được nhưng Đồng Tuyết thì đành chấp nhận nghiện ngập tới hết đời thôi…
Cô ra đi rồi trở về, trở về lại ra đi…
“Em biết anh là thằng ngốc nên em mới đến tìm anh.”
Mạc Thiệu Khiêm quả là thằng ngốc. Một thằng ngốc biết mình ngốc nhưng không cách nào thông minh hơn được. Từ khi yêu phải Đồng Tuyết, chỉ số IQ của anh đã trở về cột Zero rồi!
Giống như điện thoại riêng của Mạc Thiệu Khiêm, trái tim và thế giới của anh ấy chỉ có bóng dáng hai người. Mà thật đáng thương là Đồng Tuyết chiếm khoảng không gian quá lớn. Thế giới đó trống rỗng, chỉ có hình bóng của cô làm đầy. Chính vì thế mà khi đánh mất cô rồi mọi thứ trở nên vô nghĩa.
Chiếc điện thoại lẽ ra mãi mãi là bí mật. Tình yêu lẽ ra mãi mãi là đơn phương. Nếu không vì vận mệnh có lẽ nó sẽ bị bụi thời gian vùi lấp, tựa như chưa từng có, chưa từng tồn tại…
Khi Đồng Tuyết vỡ òa khóc ở sân bay, khi những sự thật được phơi bày trong ánh sáng, khi ba chữ “Anh yêu em” sau bao gian khó, khổ đau, sau khi vượt qua thiên sơn mộ tuyết cuối cùng cũng đến bên nàng…
Câu chuyện xin hãy dừng lại ở đây, không cần thêm gì nữa, đây chính là cái kết đẹp nhất, ấn tượng nhất và sẽ làm tôi ghi nhớ nhất. Bởi vì Đồng Tuyết đã hiểu rồi: Mạc Thiệu Khiêm yêu cô. Những quá khứ, những máu và nước mắt đều có một lý đo để thứ tha và tương lai cũng có lý do để bước tiếp…
Là bởi… “anh yêu em”…

 

Mua sách trên tiki

Bài liên quan: REVIEW TỔNG HỢP

14 bình luận về “Thiên sơn mộ tuyết – Phỉ Ngã Tư Tồn

  1. Cám ơn bài ph.tich của Ad rât nhiêu,đọc xong bài sẽ hiểu tinh tiêt cuôi của 2 nhân vật chinh sâu săc hơn.Kêt thúc rất hợp lý vì quá khứ MTK đã đối xử có phần làm tổn thương ĐT,TK nên yêu lại từ đầu sẽ k áy náy với ĐT nữa,ĐT sẽ giup TK hồi phục trí nhớ

    Thích

  2. ≥^.^≤ bộ này và bộ đông cung là những bộ hiếm hoi mình thích của mẹ kế. ngược nhưng nội dung rất hay và làm hài lòng độc giả. nhân vật tính cách cũng ổn nữa

    Thích

  3. minh cung xem film xong moi mo` len doc truyen…thuc te thi xem film xong cam giac hoi hut han vi` den phut cuoi ho van ko the o ben nhau. Nhung doc truyen thi thay an ui hon doi chut. Bo ngoai truyen ve ti`nh yeu sau hon nhan cua cap doi rat vui ve va` de thuong:)

    Thích

  4. thật sự là không dám đọc truyện này. vì đã xem phim. xem phim mà đến tập cuối khi nghe đoạn nhạc mình đã xụt xịt khóc. thì chuyện càng không dám đọc. mình rất thích truyện ngược nhưng mà nó trước khi đọc sẽ tìm hiểu cái kết. PNTT có tiếng mẹ ghẻ rồi. nên sẽ không dám đọc. xem phim là quá đủ cho 1 cuộc tình……

    Thích

    1. Đọc đi bạn, PNTT mình cũng ko dám đoc, nhưng truyện này HE, đọc khá hay. Mình đang đọc Hải Thượng phồn hoa cũng của mẹ kế nè.

      Thích

  5. Thực ra mình chưa đọc truyện này, nhưng đã xem phim, nhưng chính vì xem phim nên mình không dám đọc truyện nữa. Thực ra mỗi khi đọc truyện của mẹ Phỉ mình luôn cần một sự can đảm nhất định =))). Nhưng mình không thỏa mãn với phim, mình không thích nữ chính, chẳng hiểu sao không thích, không thích sự dằn vặt lẫn nhau như thế, hoặc có lẽ lúc đó tâm trạng mình không phù hợp xem phim đó, nên cảm thấy nó không hay. Con người mình rất mâu thuẫn, Có những lúc mình xem hay đọc phim/ truyện đó sẽ thấy nó rẩt dở, căn bản là vì tâm trạng không phù hợp để thưởng thức, nhưng có những lúc đầu óc có vấn đề lại đi đọc lại cái mà mình nhận định là dở, và lại thấy nó hay. Nhờ có review này của Hoa Ban, có lẽ mình sẽ kiếm Thiên Sơn Mộ tuyết để đọc. Và có lẽ phim không diễn tả hết đc cái hay, mình rút ra từ nhiều lần đó chính là phim không hay bằng truyện 😀

    Thích

    1. hơ hơ, phim này làm chất lắm rồi bạn, chỉ cần ko xem cái mini series nhảm nhí thì phim này rất hay, ko cần đọc truyện đâu. Bản thân mình cũng ko thích bộ này, coi phim thì nhảy tập…. ngược kiểu mẹ kế sợ quá đi >_<

      Thích

      1. coi ngược thì t coi của mẹ Phỉ thôi, chứ mẹ Diệp t cũng không có ưng =)))), mà mẹ Phỉ thì t ưng nhất bộ Đông Cung, và hy vọng sẽ không ai làm phim em nó. Vì kinh nghiệm từ xưa giờ phim toàn làm dở hơn truyện, và SE của người ta hoàn mỹ toàn bị đổi thành HE

        Thích

  6. Review rất hay, nhờ nó mà t nhận ra mình đã bỏ sót rất nhiều chi tiết >.< Cảm ơn ss, chờ 1 ngày đc đọc review Đông cung do ss viết, thật sự t thích truyện đấy lắm ý ❤

    Thích

  7. truyen cua phi nga tu ton luon lam cho minh moi khi doc deu thay lang dong va dau don trong long khi that su cam nhan dc noi dau of nhan vat trong truyen..nhu truyen dong cong lam minh dau don tiec nuoi cho cai chet of nu nhan vat chinh…roi khi minh doc ” thien son mo tuyet” cam thay dau thay uc chet hieu dc yeu nhug lai nguoc se dau kho ntn…minh rat cam thong va thuong cho “dong tuyet” voi ” mac thieu khiem” cung vay nhug con cam nhan dc ty of a doi voi “dong tuyet” rat sau nang lam minh cug thay yeu lun “mac thieu khiem” truyen danh vao tam cag of nguoi doc…no lam ta cam nhan duoc chan tinh va thu han of tung nhan vat…minh rat so moi khi doc truyen of *” phi nga tu ton” boi moi lan doc moi lan tim minh lai dau nhoi nhug moi khi dung vao doc dc 1 chuong lai mun doc tiep nua..loi hanh van of tac gia qua hay va rat tam ly…tu khi doc va iet ve truyen of” me ke” minh rat nguoi mo tac gia…nhug cuon tieu thuyet ko che vao dau dc tuy da so la dau thuong mat mac nhug rat noi tam rat hay

    Thích

  8. Bài review của bạn hay quá, khiến mình thêm hiểu MTK, quả nhiên đây là anh chàng có trái tim như biển hồ, chẳng thể nào đoán biết.

    Mình ko đọc truyện mà chỉ xem phim thôi, thấy rất hay, mình chưa bao giờ đc trải nghiệm thứ tình yêu kỳ lạ và đầy mâu thuẫn đến thế. Xuyên suốt bộ phim, MTK đối xử tàn nhẫn vs ĐT đến mức mình cũng chẳng tin đc là anh ta yêu ĐT cho đến cuối phim. Mang trong mình thứ tình yêu vừa cháy bỏng lại vừa dằn vặt đau khổ, khiến người mình yêu hận mình.

    Trước giờ mình đọc ngôn tình cũng ít cũng ko thích gọi là ‘ngôn tình’ vì dễ bị đánh đồng vs những truyện tình yêu kiểu cho tuổi teen khác. Tuy bộ này cũng có chi tiết mang tính ngôn tình điển hình (nam chính đẹp trai, nhà giàu) nhưng lại mang 1 tình yêu mâu thuẫn độc đáo mà chân thực khiến mình thấm thía thế nào là nỗi đau khi yêu 1 người ko được phép yêu.

    Mình đang muốn đọc 1 bộ tương tự bộ này kiểu ngược tâm, tình yêu giấu kín hay đại loại thế, bạn có thể cho mình vài lời gợi ý không, cảm ơn ^^

    Thích

  9. Thật sự truyện PNTT viết rất hấp dẫn, nhưng đa phần tải ebook về đọc rồi mới biết tên tác giả, toàn ngược là ngược, nếu như thấy tên tác giả này mà không có chữ HE chắc là mình không dám đọc 😦

    Thích

Biểu cảm cho comment: [̲̅$̲̅(̲̅ιοο̲̅)̲̅$̲̅] ≧▽≦ (─‿‿─) ✿◕ ‿ ◕✿ ❀◕ ‿ ◕❀ (ノಠ益ಠ)ノ (◡‿◡✿)  (✿◠‿◠) ≥^.^≤  (>‿◠)✌ ٩(●̮̮̃•)۶ ≧◠◡◠≦✌  ≧'◡'≦  ≧◔◡◔≦  ≧◉◡◉≦ ≧✯◡✯≦  ≧❂◡❂≦  ≧^◡^≦  ≧°◡°≦ ᵔᴥᵔ  (°⌣°)  ٩(^‿^)۶ ٩(͡๏̮͡๏)۶ (>‿♥)  ♥‿♥ (▰˘◡˘▰)  ಠ_ృ ಥ_ಥ ►_◄ (╥﹏╥) ( つ﹏╰) (─‿‿─) ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ▧.▨ (*^ -^*) •(⌚_⌚)• (-’๏_๏’-) 囧