[Chuyên đề] Ngôn tình kí sự

Sách ngôn tình có thật sự như bạn nói?

Khi bạn search sách ngôn tình, một loạt tiêu đề hiển thị ngay trước mắt bạn:

aaaaaa

Bạn cảm thấy thế nào?

Nếu bạn là dân ngôn tình, bạn nghĩ sao?

Nếu bạn là người không hề quan tâm đến dòng sách này, rồi một ngày bạn thấy tiêu đề này?

Đây là một số comment mình đọc được trên mạng:

Nhảm nhí
Bà xã của tôi tuổi đã trung niên nhưng nghiện loại rác văn hóa này đến điên cuồng. ngày đọc không dưới 10 tiếng đồng hồ., Lập hội nghiên cứu loại truyện này với một nhóm người tương tự. Ngày ngày phải lên mạng để comment với các bạn cùng sở thích còn chăm hơn quân đội gác đơn vị. Không hiểu cơ quan quản lý văn hóa ở đâu nữa?
———————————-
Đừng vội phê phán mà hãy có cái nhìn khách quan hơn về ngôn tình Trung Quốc
Nếu có thời gian xin tác giả hãy dành thời gian đọc một số cuốn ngoài của Tân Di Ổ hay Cố Mạn mà tác giả cho là đáng đọc như các tác phẩm của Hoa Thành Thần, Diệp Chí Linh, Diệp Lạc Vô Tâm, Meo Folk Scotland, Cư Tiểu Cũng, Nhung Vũ Nhi, Sơn Táp…Mỗi câu chuyện mà tôi đọc có nội dung không giống nhau, các nhân vật chính có hoàn cảnh không giống nhau nhưng ít nhất nó đã cho tôi thêm niềm tin vào tình yêu trong khi tôi đang lạc lõng giữa xã hội mà tiền bạc được đặt lên trên tình cảm con người này. Lời văn tuy được dịch từ tiếng Trung sang nhưng có lẽ còn hay hơn rất nhiều cuốn tiểu thuyết viết thuần Việt bởi nôi dung và lối viết sâu sắc các tác giả Trung Quốc mang đến cho người đọc. Tôi rất đồng tình với bạn rằng tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc có rất nhiều cuốn ‘sến’ như vậy bản thân tôi cũng thấy khó chịu nhưng đó chỉ là một phần trong cả một tổng thể bạn đừng đánh đồng tất cả như vậy.
——————–
vô bổ
———————-
truyện Quỳnh Dao được đánh đồng với truyện 3 xu à?
———————–
Sách là phải đi vào lòng người, đi cùng năm tháng thì mới coi là tác phẩm thực sự, mấy quyển này có đọc rồi một thời gian đảm bảo lại quên liền! Mình cũng thích ngôn tình nhưng mà là truyện có ý nghĩa, chứ những truyện như thế này thì ai dám đọc? Việt Nam thì cứ kêu là ghét bọn Trung Quốc, ghét bọn “tàu khựa” nhưng mà thế này thì….Lên mấy diễn đàn, truyện nào cứ triệu view là đa phần “nhiễm” văn học Trung Quốc (không nói hết, cũng có truyện đậm chất Việt nhưng có lẽ cũng hiếm)
—————-……………………………………..
Có cả lời khen và lời chê, còn bạn, bạn nghĩ gì?

Công nhận ngôn tình chiếm nhiều thời gian của mọi người thật, đa số là giới trẻ có cả học sinh và người đã đi làm. Mình có đọc trên mạng và thấy họ lấy đại diện cho lời chỉ trích truyện ngôn tình vs những hình mà hiếm người trong giới biết đến như bức hình trong trang chỉ trích này

Nguồn:Kinh hoàng các thể loại sách ngôn tình

Dù mình là dân ngôn tình, mình kiếm vô số ảnh trên các trang wed, sưu tầm đk vô số bức ảnh gọi là mỹ nam, mỹ nữ nhưng những bức như họ tìm đk thì thật là “hàng hiếm”.

Chắc ko ít người cùng giống như mình khi nhìn bức này đều thấy “buồn nôn”.

Có vô số hình đẹp, rất nhiều người, nhiều lức tuổi cũng khá thích, sao họ ko nói tới?

https://i0.wp.com/images.yume.vn/photo/pictures/20100616/giangtien_maya/origin/tay_thi_567453905.jpghttps://i0.wp.com/anh.24h.com.vn/upload/1-2012/images/2012-02-04/1328318069-my-nhan--1-.jpg

Cái này là tùy người đọc, tùy lựa chọn. Nếu họ phê phán truyện có sex thì mình cũng phải thừa nhận mình thuộc dân ngôn tình thích đọc nhưng chuyện tình yêu trong sáng, đặc biệt tình yêu học trò như Cô nàng xui xẻo:

https://i0.wp.com/www.vatgia.com/pictures_fullsize/uat1281338143.jpgdù đôi lúc có những tình tiết : ảo: ^^P!

Nhưng những lúc bị stress nặng, thì sao? Mình tìm chút truyện sắc đọc rồi lại quên, xả xong ùi quay về vs ngôn tình thuần túy.

Vậy những lời này có hoàn toàn đúng?

Chưa nói đến những hệ quả nặng hơn khi lứa tuổi thiếu niên đọc H văn (ngôn tình gợi dục), mê mải đọc ngôn tình với những lời lẽ bay bướm ru ngủ cũng khiến các em bỏ rất nhiều thời gian ngồi đọc, tâm trí bị thu hút. Ngay cả trên webtretho, một trang diễn đàn với lượng người dùng trưởng thành lớn, cũng có chủ đề chia sẻ về ngôn tình. Có thành viên cho biết họ lưu trữ rất nhiều truyện trong máy tính và thức rất khuya để đọc.

Nguồn.

Có người thích đọc hay mê truyện này thì đó lại là sở thích cá nhân hay lựa chọn của họ, đó là điều ta ko thể cấm được.

Sex quá đà

Hoặc một đoạn trong truyện Thục nữ PK xã hội đen của tác giả Thuấn Gian Khuynh Thành: Anh ôm ghì lấy eo Nại Nại, mãnh liệt hôn từ trên xuống dưới,… Các tác phẩm có trộn “H văn” dạng này khi đăng tải trên mạng lập tức nhận được sự ủng hộ nồng nhiệt từ cộng đồng mạng. Dù tiêu đề có được người dịch đánh dấu 16+, 18+ nhưng độc giả đông đảo nhất vẫn là lứa tuổi thiếu niên.

Mình đồng ý một số truyện H văn có “Sex quá đà” nhưng, câu hỏi đặt ra là: Tại sao họ vẫn in? Ai là người chọn lọc? Đâu là lựa chọn của giới trẻ?

Những thể loại mô típ được phê phán đưa ra làm mình thấy họ nói toàn đạp vào loại ngược tâm, ngược thân, tuy có nhưng cũng ko gọi là nhiều, mình trước có đọc thử và thấy ko hợp, nhưng những lúc chán đời, đọc thể loại này, có tác dụng giảm bi quan khá tốt, và mình đọc xong cũng ko để ý nhiều.

Mấy người chuyên đọc truyện TQ có 1 từ gọi là “tình tiết cẩu huyết” (tình tiết máu chó) để chỉ những chi tiết ngớ ngẩn của truyện, chẳng hạn như nữ chính bị nam chính hành hạ, bắt phá thai, thậm chí bị cưỡng hiếp, sau khi bị hành hạ te tua ngược đãi tàn nhẫn thì tự nhiên lại quay ra yêu nhau. Kết thúc có hậu”

Công nhận là mô típ này cũng có, mình có đọc hai truyện như vậy. Nhưng nếu không thích, bạn đâu cần phải đọc? Mình chả thích thể loại này chút nào nhưng cũng có lúc ko vui, kiểu trong ngôn tình thuần túy không đáp ứng được mình. Mình lựa chọn đọc qua loại truyện này để rồi quên. Tại sao mình đọc rồi lại bỏ qua nó ư? Vậy lúc chán đời bạn làm gì? Bạn từng nghe những câu chuyện giới trẻ “tự hành xác” chưa? Bạn có nghe nhiều người  xích mích với bố mẹ vì chuyện học hành chưa? Bạn có nghe có người bị tự kỉ ngồi lỳ trong nhà không thích tiếp xúc ra bên ngoài vì cãi nhau trong gia đình chưa?

Đây là lựa chọn của mỗi người. Nếu không thích thì bạn đừng đọc. Có một số người thực sự có sự “lạc đường” khi đọc ngôn tình. Đây thực sự là vấn đề nan giải. Đọc truyện là một giải trí nhưng có người lại mê đắm vào đó để quên đi thực tại. Có phải phía “ngôn tình chúng ta” cũng cùng cần có lời “báo động”. Còn phía bên ngoài xã hội, tại sao họ lại mê đắm trong “thế giới ảo”? Điều gì làm họ muốn bỏ qua thực tại? Hạnh phúc của họ đến từ đâu? Những người xung quanh họ có thực sự hiểu họ?

Bà xã của tôi tuổi đã trung niên nhưng nghiện loại rác văn hóa này đến điên cuồng. ngày đọc không dưới 10 tiếng đồng hồ., Lập hội nghiên cứu loại truyện này với một nhóm người tương tự. Ngày ngày phải lên mạng để comment với các bạn cùng sở thích còn chăm hơn quân đội gác đơn vị. Không hiểu cơ quan quản lý văn hóa ở đâu nữa?
Lấy trích dẫn này mình ko có ý gì, nhưng theo mình đây cũng là lời báo động cho những người xung quanh họ: hãy lắng nghe họ.

Mình thấy cách phê phán truyện cần xét nhiều về lựa chọn của nhà sách, sở thích của người đọc.

Nói về ngôn tình, truyện này là tùy đối tượng, ko ít dân ngôn tình đam mê vs tình yêu ngôn tình sau khi đọc đam mỹ, họ đã đam mê loại truyện này.

đam mỹ nói về tình yêu đồng giới của những người đàn ông có ngoại hình đẹp, còn hủ nữ nói về những cô gái thích đọc truyện, xem phim… về đề tài tình yêu đồng tính nam (đam mỹ). Sư đồ luyến là chuyện tình cảm luyến ái của thầy giáo…

Một số nhánh đã bắt đầu được xuất bản ở Việt Nam bao gồm truyện đam mỹ và hủ nữ như: “Hủ nữ Ga ga”, “Hủ nữ bẻ thẳng thành cong”, “Tình yêu đau dạ dày“…

Loại truyện  này ko thiên về cảnh H nhiều như một số truyện “sắc” trong ngôn tình, tuy mình ko đọc nhưng qua thông tin bạn bè thì loại nè được đánh giá là những ai yêu thích những tình yêu chân chính sẽ thích loại truyện này.

Theo mình thấy thực ra thể loại đam mỹ hay ngôn tình có gì khác nhau? Đam mỹ là tình nam vs nam, đó cũng là một vấn đề trong xã hội cơ mà? Tại sao một số người đọc qua những thông tin với kiểu nội dung trên lại bộc lộ sự chê bai? Chúng ta có thể không thích, chúng ta có thể không đọc? Nhưng đừng đánh giá nó chỉ với cảm quan của bạn.

Tất nhiên ko ít dân ngôn tình, trong đó có mình cũng tránh đọc thể loại đam mỹ. Có chăng các nhà sách nên ghi rõ thể loại đọc ở đầu tác phẩm? Mình thấy ko ít người mua nhầm sách về và phát hiện ra sách đó ko đúng vs giá trị đồng tiền họ đã mua, nói theo cách những người phê phán truyện ngôn tình thì đó là “sách rác”. Nhiều sách đọc nội dung chán, ko có nội dung, lảm nhảm……v.v… Nhưng dù thế nào lấy mấy cái riêng để nói cái toàn thể, những người ko mê ngôn tình nhưng lại chỉ đọc qua vài tác phẩm rồi kết luận làm mình nhớ đến truyện: Thầy bói xem voi.

Với những tiêu đề trên mạng và cái ví dụ ít ỏi bạn có thấy nó có thực “khách quan”?

”Tình tiết cẩu huyết”?

“Chưa là sách đen, nhưng ngôn tình đã nhuốm màu”

Ngôn tình hiện đại nguy hiểm hơn tiểu thuyết 3 xu

” Tôi thấy ngôn tình bây giờ không khác gì diễm tình hồi xưa, chỉ khác ở các chi tiết của cuộc sống hiện đại, chứ văn phong và cốt truyện thì vẫn thế. Dòng kiếm hiệp và diễm tình là kiểu văn học phổ thông, có tuổi thọ rất lâu đời, nhưng không có nghĩa là chúng có giá trị. Kinh doanh các thể loại đó cũng là một dạng kinh doanh trên bản năng con người”.

Sex đội lốt tiểu thuyết ngôn tình
Thể loại tiểu thuyết ngôn tình của Trung Quốc đã xuất hiện ở Việt Nam vài năm nay.

Teen “ngấm” Hán văn, truyện sex từ ngôn tình

Teen Việt mê mẩn Hán văn đến mức nói chuyện theo kiểu Hán văn, mò mẫm đọc bản dịch máy, sách dịch mà thuần Việt quá thì chịu không nổi.

Thay vì “con trai”, “con gái” thì là “nam nhân”, “nữ nhân”; độc giả nữ – đối tượng chính của ngôn tình – tự xưng mình là “thục nữ”, “sắc nữ”, “trạch nữ”, “hắc thị thục nữ”. Dịch giả Đào Bạch Liên cho biết, “Bộ bộ kinh tâm” (một bản dịch kì công và nghiêm túc) bị độc giả xem là quá thuần Việt – và chị không thể dịch Việt hóa hơn. Có thể thấy mức độ “ngấm” Hán văn của độc giả ngôn tình thực sự rất cao.

Nói đến Hán văn thì mình nói thật, mình biết được bao nhiêu từ Hán việt chứ. Nếu mình đem so với mấy bài văn trong sách giáo khoa thử xem. Mình vẫn phải ngồi học thơ tiếng Hán đó thôi, ngồi xem nghĩa của nó đó thôi. Tại sao ta học tiếng anh, nói tiếng anh, ta chêm mấy từ tiếng anh lại ko bị phản đối gì?

Mình đọc ngôn tình, mình cũng biết những từ Hán này. Nhưng ra ngoài, có ai biết mình biết chúng chứ! Đó giống như những thuật ngữ khi bạn sử dụng trong ngành nghề thôi. Từ “trạch nữ” có lẽ giờ khá thông dụng nó không chỉ dùng trong giới mà còn được dùng phổ biến chỉ những ai thường ít ra ngoài và ngồi ở nhà. Lúc mới biết đến từ này, mình đã liên tưởng nó như một kiều nữ trong khuê phòng vậy. Có lần bọn mình “off” gặp nhau, và sử dụng những từ ngữ này theo cách dân ngôn tình, như thế mình thấy dễ nói chuyện hơn và thoải mái hơn như những người cùng chung sở thích vậy. Vậy teen dùng Hán văn có hại gì không?

Tiêu đề là “Teen “ngấm” Hán văn…Teen Việt mê mẩn Hán văn đến mức nói chuyện theo kiểu Hán văn,” nhưng với hiểu biết của mình, bọn mình dùng nó để nói chuyện với nhau và không bị “mê mẩn”. Chứng minh là bạn nói giới “teen” vậy ra ngoài bạn phát hiện được bao nhiêu người “nói chuyện theo kiểu Hán văn“, bạn phát hiện bao nhiêu người là dân ngôn tình hay đam mỹ ở ngoài đường?

Dù thế nào thì mình thấy đó là lựa chọn của đọc giả nhưng cũng khá nhiều người bị mua nhầm loại truyện mình ko thích. Hay như bạn mình mua phải truyện bạn ko thích, và truyện đó bị vứt vào một góc tủ dù truyện đó khá đắt. Có lúc mình mượn truyện bạn và phát hiện có truyện rất đáng ghét đến mức mình chỉ muốn ném quyển sách trên tay đy. Và mình đã dừng đọc truyện đó, rồi trả bạn.

Mình nghĩ vấn đề này cần và nên được giải quyết theo chiều hướng sau:

1: Nhà xuất bản ghi rõ thể loại truyện, vs cách này những nhà xuất bản in bừa in bãi, làm tốn tiền người mua, làm nhiều hiểu lầm vs truyện ngôn tình của mọi người kiểu “con sâu làm rầu nồi canh” sẽ khó mà in “linh tinh” được!

2: Người đọc ko chỉ đọc cái lời dẫn trong văn án mà nên đọc chương 2 hay 3 trong truyện để thẩm định văn phong và kiểu truyện mình muốn đọc. (Nếu ai đã đọc  cái lời tựa trong sách in Tam sinh tam thế_ Thập lý đào hoa có lẽ sẽ rõ hơn cho lời nói này của mình.).

3. Hãy lắng nghe người xung quanh bạn. Họ thực sự cần điều gì? Không chỉ gia đình họ, cả chúng ta nữa “những con người đam mê đọc truyện” cần có biện pháp thay thế cho “sự mê đắm”, “mê muội” này với “chúng ta” (nếu có) và những người bạn của chúng ta!

Ngoài ra mọi người có thể đọc để biết thêm thông tin qua một số link này:

[Ngẫm] Lý Do Chân Chính Để Tiếp Tục Đọc Ngôn Tình TQ.

Quan điểm của những người làm sách ngôn tình thông.

Mình không phải người hời hợt, từ nhỏ mình đọc một số thể loại sách. Nếu nói về tiểu thuyết văn học Việt Nam mình có đọc, văn học Anh – Mỹ mình có đọc, và mình bị lôi cuốn bởi văn học Trung Quốc.

Đã ai từng hỏi tại sao văn học Trung Quốc lại thu hút nhiều đọc giả hơn các văn học khác chưa?

15 bình luận về “Sách ngôn tình có thật sự như bạn nói?

  1. mình cảm thấy rất bức xúc nha. đọc ngôn tình cũng như của ăn tinh thần thôi việc gì phải nói như thế. cũng chính vì mấy người rỗi hơi mà Trung Quốc đánh giới nghiêm 1 số ngôn tình. chi vậy? bạn không đọc thì để người khác đọc. biết bao nhiêu trang truyện tranh sex như hentai, clip sex hà rầm mà có thấy ai ý kiến ý cò gì đâu. hơn nữa bạn nói đọc ngôn tình làm giới trẻ bị nhuốm đen tư tưởng thì vâng, thất tình lục dục, ai mà không có, muốn tìm hiểu cũng thường thôi. đọc ngôn tình nhiều lắm cũng chỉ tưởng tượng thôi còn hơn là vì thiếu hiểu biết quá tò mò mà thử lươn mới đáng nghiêm trọng.

    Thích

  2. Đọc bài viết của bạn xong bức xúc thật
    Mình đặc biệt ghét bài viêt “sex đội lốt tiểu thuyết ngôn tình”
    Biết là co nhiều truyện ko hay nhưng mà tuỳ vào độc giả chứ đâu phải truyện nào cũng giống nhau mà họ lại nói vạy chứ
    Còn truyện có cảnh H thì có nhiều trang mạng vẫn ghi chú ma nhưng chủ yếu là do tâm lí hiều kì cũng như là tò mò thui với lại chủ yếu là do độc giả chủ yếu là thanh thiếu niên mà đó giống như nhu cầu rùi. Z sao ko ngăn câm JAV của Nhật đi nó vẫn tràn lan đấy thui.
    Đọc truyện chủ yếu là để giải trí thui mà tại sao họ cứ thích đánh đồng z nhỉ còn nói cài j đầu độc rủi ki yêu nước nữa chứ
    Đồng ý với hoa ban là nxb phải ghi chú để độc giả coa thể xem xét trước khi mua nữa
    Bức xuc quá

    Thích

    1. Mình cũng ko thích kiểu in “bừa” của nhà sách đâu. Bạn mình dính phải cái bìa đẹp vs đọc văn phong đầu thấy ok, lúc mua về thì mới biết ko hợp. Nếu bạn đọc tam sinh tam thế rồi, bạn thử xem cái bìa sách phía ngoài với cái “tiết tử” của truyện, hai cái đã thấy hai cách nghĩ “đánh nhau” rồi. Ngoài ra mình rất bức xúc vì cách nói phiến diện của đa số các trang báo, với cái nhìn phiến diện “thầy bói xem voi” để rồi “đánh đồng tất cả” và ko trang sử dụng cụm từ: chưa là sách đen. Mình nghĩ tốt nhất vẫn là đọc qua hai ba chương trên mạng rồi mới mua ^^.

      Thích

        1. Phần này mình cũng biết, nhưng ngay cả vs editor đôi khi họ cũng cắt, phiên ngoại cũng ko ít cái bị giảm, nhiều cái phải search gg góp nhặt từng phiên ngoại lại. Cái này trừ phi mình biết tiếng tàu thì may ra ^^! Thậm chí còn phải biết đích xác trang nữa, mình search gg sang trang tàu chỉ thấy vài chương ko đủ truyện như một cách giới thiệu để bán truyện ở trung quốc vậy ^^! Phần cắt nếu có thì cũng khó biết và tìm đk lắm.

          Thích

  3. thích truyện TQ đơn giản vì, nội dung hấp dẫn, tính tưởng tượng cao, điều đặc biệt là ngôn từ Hán việt rất hay, chủ yếu là lấy cảnh tả tình, mang chút gì đó hư hư thực thực, chút gì đó hoa mỹ, lại thêm chút gì đó thấm đậm lòng người

    công nhận bây giờ ngôn tình càng nhiều, lan tràn nhìu thể loại…. nhưng mỗi người một sở thích a, ai thích đọc thì đọc, ko thích thì thôi, hơi đấu mà phê phán này nọ =_+ rỗi hơi >”<

    Thích

    1. *gật gật* Lâu ùi ko thấy bạn ^^,! Mình đọc các nguồn mà thấy họ cứ nhấn mạnh “chưa là sách đen” làm mình tức quá. Chả khác gì dòng nhạc vàng hồi trước cả. Họ nhìn theo cảm quan và lấy đánh giá của mình nói cái toàn thể ~>.<~!

      Thích

  4. Đoc bài này của bạn mình bật cười! VN mình thật lắm người rỗi việc. Thích thì đọc, o thích thì biến đi chỗ khác cho người ta nhờ, thế thôi….Cái ông j đó chê truyện ngôn tình nhảm nhí vì vợ ổng mê truyện, đọc truyện 10 tiếng đồng hồ….thật là thằng cha dở hơi, nghe hơi hướm là biết người ít học, ích kỷ bản thân, chồng chúa vợ tôi. Truyện nào cũng vậy, có truyện hay truyện dở, người ở nước nào cũng vậy, có kẻ xấu người tốt. Cứ lôi ra vài truyện, chỉ trích nó nhảm nhí rồi quơ đũa cả nắm, bảo ngôn tình Trung quốc là thứ vứt đi. Thế còn truyện VN thì sao, truyện dịch Anh Mỹ thì sao, tất cả đều hay à? Giống như có một dạo nào đó, VN mình lên án nhạc vàng, chê là người nào nghe nhạc vàng là thứ o biết thưởng thức âm nhạc, o có am hiểu về âm nhạc….nhưng nhạc vàng vẫn có một bộ phận thính giả riêng của mình đó thôi, vẫn bán chạy trên thị trường đó thôi. Vậy chẳng lẽ cải lương, hát bội, rap, rock, hàn quốc…..đều là hạng sang cả hay sao? Mỗi một người có sở thích khác nhau, anh khác tôi, tôi khác cô, Không thể chỉ vì tôi không thích mà bài xích, chê bai những người thích nó là đồ rác rưởi. Vậy chẳng phải bản thân tôi phải xem lại con người tôi có rác rưởi hay không mà mở miệng chê người khác. Thật buồn cười!
    Có chỗ bạn trích đọan từ đâu đó, có người nói là đọc ngôn tình là ủng hộ TQ, là o yêu nước VN mình…hehe….mình chợt có cảm giác như đang sống lại thời của năm 1975, thời kỳ đóng cửa thị trường. Bây giờ sắp là năm 2013 rồi, cứ tưởng những người phát biểu như thế đã thuộc hàng thất thập cổ lai hy rồi chứ. Yêu nước hay không là phải nhìn vào thực tiễn. Nếu TQ đánh VN mình, phải xem những người mở miệng nói những câu này làm j, có xông ra mặt trận cứu nước hay không, hay là trốn chui trốn nhủi núp đâu đó, tiếp tục lên giọng buộc tội người nọ người kia bâng quơ như vậy. Nói như anh, vậy tôi xài đồ Mỹ là vì tôi yêu Mỹ hay sao? Vậy cả đời tôi phải đi tìm đọc truyện VN mới được gọi là yêu nước hay sao? Ôi sao mà lại có những người đầu óc vớ vẩn, phát biểu vớ vẩn như thế chứ?
    Đọc những câu trích đoạn lên án truyện ngôn tình của bạn lượm lặt trên internet mà mình ngạc nhiên vô cùng. Không ngờ đến tận 2013 rồi mà còn có những người có đầu óc cực đoan như thế, thiếu suy nghĩ, thiếu phân tích như thế. Bản thân mình cũng chả biết truyện ngôn tình TQ là j, có khác biệt j với thể loại truyện tình cảm, truyện kiếm hiệp, truyện hài, truyện hành động trinh thám….Mình cũng chẳng phân biệt truyện TQ, truyện Mỹ, truyện VN….vì đối với mình, hễ truyện nào hay thì mình coi, hợp sở thích thì mình tìm mua. Thế thôi! Đây là lĩnh vực giải trí, mỗi người một sở thích, o thể dùng tư tưởng của các cụ lúc chống pháp, chống mỹ mà ép buộc thanh niên thời đại mới phải đọc cái này, o được đọc cái kia được. Rất vớ vẩn!
    Cảm ơn em đã tập hợp nhiều ý kiến như vậy. Nếu không, chị cũng chả biết hiện nay họ đang bàn cãi vấn đề này đâu. Hihihi….họ thật là vớ vẩn mà!

    Thích

    1. Xét về mặt khách quan, họ là những con người từ thế kỷ trước, lúc đó máy tính hay sạch ko được nhiều như bây giờ. Vì vậy đến giờ họ vẫn giữ thói quen cũ nếp sống cũ với suy nghĩ giữ gìn văn hóa dân tộc. Nếu họ vô tình bắt gặp những bài phê bình sách ngôn tình trên, chắc tầm 80% sẽ có những phẩn hồi không đồng tình ^^. Xét về mặt chủ quan của riêng mình, ngôn tình mang tính chất giải trí cao nhưng theo đó một số teen lại bị “nghiện” mà “mơ mộng quá đà” và “tốn rất nhiều thời gian”. Đây là hai yếu tố chính tạo nên dư luận, vì vậy có lẽ mấy bài báo kia lấy thêm nhiều chí tiết ko đáng nói để phê phán =.=”! Nếu theo cách của họ, ngôn tình chỉ có tính chất như các sách giải trí khác thì đó là sai lầm, vì trước khi đọc ngôn tình mình có đọc vài sách khác nhưng khi chán, không vui hay ko có gì làm chưa chắc mình sẽ nghĩ tới sách truyện để đọc mà ngồi thừ một chỗ chán nản. Mình nghĩ các nhà sách cần ghi rõ thể loại truyện là yếu tố cần và có thể thực hiện lúc bấy giờ. Một số người vì vô tình đọc phải truyện có cảnh H mà sau thích cảnh H, mình cũng là một ví dụ (tất nhiên mình ko thích loại truyện “sắc”, nó hầu như ko có nội dung). Còn vấn đề thời gian ngôi đọc truyện mình nghĩ đây thực sự là một vấn đề cần bàn luận ^^!

      Thích

  5. Sơ dĩ ng’ ta thích từ Hán Việt vì nó mag tính gợi hình cao hơn từ thuần Việt. Nhưng mà trước sau gì nó vẫn là “tiêng Việt” đó thôi. Có thêm bộ phận Hán Việt thì ngôn ngữ trong nước thêm phong phú. Với lại mình dùng kí tự la tinh, TQ là kí tự tượng hình, phát âm HV có giống hoàn toan đâu? Tóm lại vẫn là tiếng mẹ đẻ, không cần quá bài xích phân chia rạch ròi. Nói như vậy cũng không có nghĩa là chúng ta chấp nhận 1 bộ truệyn toàn HV như cv đọc ko hiểu gì. ÍT nhất là chủ ngữ vị ngữ phải đúng chỗ như cấu trúc tiếng việt, từ HV ko thông dụng phải dc thay đổi. Cuối cùng là nhiệt liệt khuyến khích các bạn tự sáng tác, bằng chất liệu Việt Nam thuần nhất có thể. Nhìn Hoa Ban viết truyện kìa, cũng là “tiểu thuyết tình yêu lãng mạn” đó nhưng ko đánh đồng với “NGÔN TÌNH TQ” dc nha ^^

    Thích

    1. Mình thấy một số truyện Việt nam mang văn phong Anh Mỹ cũng có sao đâu? Vs lại, nếu đọc truyện mà kích thích tinh thần độc giả, cho họ những suy nghĩ tưởng tượng tốt để viết ra sách đó cũng là điều nên mừng. Còn mang văn phong Trung Quốc đó là sở thích của họ và là lựa chọn của độc giả ^^!

      Thích

Gửi phản hồi cho Tuyết Ngàn Năm Hủy trả lời